Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 133: Dị đoan Hồn tu (2)

Chương 133: Dị đoan Hồn tu (2)


Loại thứ ba được đề cập trong sách là Hồn tu, có điều nội dung rất ít.

Đối với Hồn tu, tác giả viết cuốn sách này tựa hồ có ý kỳ thị rất rõ ràng, chỉ nói nó đã không luyện thể, cũng không tu pháp, chuyên chú vào tinh tu lực lượng thần hồn, quả thực là tu hành dị đoan.

Đánh giá bằng một từ ‘Dị đoạn’ này cũng tương đương với nói nó cực kỳ thấp kém.

Ở phần sau, trong sách vẫn miêu tả giản lược một chút thủ đoạn của Hồn tu, có điều mọi miêu tả ít nhiều đều có chút huyền bí.

Ví như trong sách có nói rằng, Hồn tu đạt đến cảnh giới nhất định sẽ lập tức có thể khống chế thi thể không hồn, điều khiển nó chạy nhảy như người sống, thậm chí công kích chiến đấu.

“Con mèo bạc kia không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Khi đọc đến đoạn này, Viên Minh bất giác nhớ đến cảnh tượng mèo bạc khống chế tàn thi tấn công Nhân Tiêu Vương trong động quật khi trước.

Liên quan tới Hồn tu, trong sách còn miêu tả năng lực khác nữa là thần du và sưu hồn.

Trong đó, miêu tả liên quan tới thần du có nói, khi Hồn tu đạt đến một tu vi nhất định, có thể đưa thần hồn ly thể, phùng hư ngự phong mà thần hành ngàn dặm, thậm chí dùng hình thái hồn thể tấn công kẻ khác, giết địch ngoài ngàn dặm.

Nhưng thứ khiến Viên Minh thấy hứng thú nhất, thực ra chính là năng lực sưu hồn.

Hồn tu có được năng lực này liền có thể cưỡng ép đưa thần trí của mình xâm nhập vào thức hải người khác, tùy ỳ lục soát tra xét ký ức người khác, thậm chí còn có thể cưỡng ép thay đổi hoặc xóa ký ức của người đó.

“Nếu có thần thông này, không biết có thể lấy lại ký ức của mình không?” Viên Minh trong lòng thầm nói.

Tiếp tục đọc tới phần sau, Viên Minh cũng dần dần hiểu rõ hơn, hồn tư dù có chỗ độc đáo rõ ràng, nhưng cũng tồn tại thiếu sót trí mạng.

So với hai cách thức tu luyện kia, điều kiện tu luyện của Hồn tu hà khắc hơn, quá trình tu luyện cũng hung hiểm hơn, cho dù có công pháp Hồn tu chính thống hướng dẫn thì vẫn rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Người bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì thì đánh mất thần trí biến thành ngu dại, nặng thì hồn phi phách tán, đến cơ hội đầu thai chuyển thế làm người cũng không có.

Viên Minh thấy thế, không khỏi âm thầm kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng cả người, bản thân hắn hình như trước giờ chưa xuất hiện tình trạng như vậy, cũng chẳng biết là do may mắn, hay là vì bộ Minh Nguyệt quyết mà mèo bạc cho hắn tương đối đặc biệt?

Nhớ lại thì hiện tại tuy việc tu hành của hắn gặp cản trở, tiến triển chậm chạp, nhưng không có phát giác dấu hiệu nguy hiểm gì như tẩu hỏa nhập ma, trái lại còn cảm thấy công pháp này có thể làm dịu mầm họa phản phệ do việc tu luyện Phi Mao thuật trước đây gây nên, đó cũng chính là động lực chủ yếu khiến hắn tiếp tục tu luyện.

Viên Minh thậm chí còn cảm thấy rằng, có lẽ đây là sự cường điệu quá mức xuất phát từ thành kiến với Hồn tu của tác giả cuốn sách, do đó hắn có chút không đồng tình.

Phải biết rằng, Phi Mao thuật hiện tại vẫn là chỗ dựa chủ yếu của hắn mỗi khi lâm trận đối địch, hắn không có ý định từ bỏ nó trước khi có được thủ đoạn ngăn địch tốt hơn, vậy nên dĩ nhiên không thể không tiếp tục tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Tiếp đó, Viên Minh lại có ý định tìm kiếm thêm tư liệu liên quan tới Hồn tu, chỉ tiếc không có quyển nào mang nội dung nói riêng về Hồn tu, chỉ có một số cuốn ghi nội dung này xen lẫn các nội dung khác.

Có điều những nội dung này không chỉ hỗn tạp phân tán mà thậm chí còn tồn tại những chỗ mâu thuẫn, bác bỏ lẫn nhau, cơ bản khó mà phân biệt đúng sai.

Nhưng có một điểm mà những tài liệu này lại nhất trí lạ thường.

Đó chính là thái độ của bọn họ với Hồn tu, tốt một chút thì là kính nhi viễn chi, không tốt thì cho rằng hết thảy Hồn tu đều là dị đoan, hơn nữa có nói trong số Hồn tu thì bảy tám phần mười là tà tu, kẻ không đi theo đường tà chỉ có chưa tới ba thành.

Viên Minh căn cứ vào ấn tượng trước đó mà phán đoán, đối với việc này cũng không nói đúng sai, chỉ nhận định Hồn tu có thủ đoạn quỷ bí, hơn nữa nó còn liên quan đến chuyện thần hồn, ký ức nên trái lại quyết định tiến thêm một bước, chuyên tâm tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Sau khi trả lại đống tài liệu lấy xuống sau cùng, Viên Minh vươn vai, đang định tìm thêm một ít tài liệu để đọc thì một người đàn ông trung niên ăn mặc như chấp sự đi xuống cầu thang, miệng hô lớn: “Sắp đến giờ Tuất, chuẩn bị đóng các.”

Hắn lúc này mới phát hiện, mình trong lúc bất tri bất giác đã ở trong Quy Tàng các đọc sách hơn nửa ngày.

Hắn không có rời đi ngay mà dạo bước xem qua một vòng tầng một, tới giờ Tuất mới lưu luyến rời đi.



Buổi chiều ngày hôm sau, Viên Minh tiến về Hành Chấp đường.

Lấy tri thức kinh nghiệm của hắn hiện tại, cộng thêm trí nhớ phi phàm và sự thân thuộc với Hỏa Sàm Nhi, tự nhiên thuận lợi thông quan sự chấp thuận sơ bộ của chấp sự quản lý, tiếp nhận nhiệm vụ trông nom chồn lửa.

Sau đó, hắn liền căn cứ theo chỉ dẫn nhiệm vụ, trực tiếp trở về Hỏa Luyện đường tìm Tam động chủ.

Tam động chủ sống trong một việc lạc riêng, tọa lạc trong một rừng trúc hẻo lánh phía sau núi, hoàn cảnh vô cùng thanh tĩnh.

Sau khi hỏi thăm mấy vị đồng môn, Viên Minh mới tìm được con đường dẫn sang bên đó, chỉ là không đợi hắn đi đến rừng trúc kia thì giữa đường đã gặp Trần Uyển.

Hỏa Luyện đường ngoại trừ Tam động chủ thu ba đệ tử nội môn ra, mấy vị trưởng lão khác đa phần chỉ có một đệ tử nội môn, hoặc là dứt khoát không nhận đồ đệ.

Ngày thường nhưng đệ tử nội môn này đa phần đều phụng dưỡng bên cạnh sư phụ của mình, sẵn sàng tiếp nhận ngôn truyền thân giáo (2), Trần Uyển cũng không ngoại lệ, thế nên từ khi nhập môn tới này, Viên Minh rất ít gặp nàng.

**Chú giải**

1. Địa hình đồ: Bản đồ địa hình.

2. Ngôn truyền thân giáo: Dùng lời để dạy dỗ, dùng bản thân làm tấm gương. Ý trong chương là học theo lời nói và hành động của sư phụ, coi đó là chuẩn mực.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch