Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 135: Trời sinh thân cận (2)

Chương 135: Trời sinh thân cận (2)


Trần Uyển ở bên cạnh lại âm thầm lắc đầu.

Gia hỏa Hỏa Sàm Nhi này tính tình rất cổ quái, dù là đại sư huynh theo bên người sư tôn lâu nhất mà mỗi lấy Hỏa Phác ngọc và Viên tinh thạch ra dụ, nó đều hờ hững lạnh nhạt, nói chi tới kẻ xa lạ như Viên Minh đây.

Chỉ thấy Tam động chủ vỗ túi linh thú màu đỏ treo bên hông, tức thì mặt túi lóe sáng, rồi một cái bóng màu đỏ lửa thình lình nhảy ra, bị nàng một tay tóm gáy, xách ở giữa không trung.

Hỏa Sàm Nhi vừa được thả ra, bốn chân lập tức đạp loạn, ra sức phát tiết sự bất mãn vì bị nhốt trong túi linh thú.

Nó giãy dụa như vậy một hồi lâu mà vẫn thấy không cách nào thoát khỏi tay Tam động chủ, lúc này mới như gà chọi bại trận, rụt đầu buông thõng tứ chi nằm sấp xuống, không giãy dụa nữa.

Lúc này, Tam động chủ nhìn về phía Viên Minh, ra hiệu bảo hắn gọi Hỏa Sàm Nhi.

Viên Minh khẽ gật đầu, gọi nhỏ một tiếng: “Hỏa Sàm Nhi.”

Con chồn lửa vốn đang có chút ủ rũ, vừa nghe tiếng hắn thì lập tức giãy dụa, ngoẹo cổ nhìn về phía Viên Minh.

“Thật sự có phản ứng?” Trần Uyển thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nàng ngày thường cũng từng thử gọi Hỏa Sàm Nhi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thu được một cái liếc mắt, rất ít khi được nó trực tiếp đáp lại.

Viên Minh vẫy vẫy tay với Hỏa Sàm Nhi, khóe miệng nở nụ cười.

Tam động chủ cùng lúc đó cũng buông lỏng bàn tay.

Chồn lửa bỗng nhiên lấy lại tự do, trong nháy mắt khi vừa rơi xuống đất, liền lao ra ngoài, trực tiếp vượt qua tương trúc, vọt ra ngoài.

Ba người bên cạnh bàn đá đưa mắt nhìn nhau, không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

“Quả là vậy…” Trần Uyển xác nhận suy đoán lúc trước, trong lòng thầm nghĩ.

Tam động chủ trong mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng, lên tiếng nói: “Xem ra ngươi thử thất bại rồi, ta…”

Nàng còn chưa nói dứt lời, một cái bóng đỏ lửa lại từ ngoài tường trúc bay vào, vừa tiếp đất cái nó liền thuận theo ống quần Viên Minh bò lên, nhanh như một làn khói leo lên đầu vai hắn.

Chồn lửa đi tới đi lui giống như chân đang dẫm trên than nóng, hết tụt xuống lưng lại nhảy lên Viên Minh liên tục, một khắc cũng không dừng, mà đầu thì không ngừng dụi vào mặt hắn, bộ dáng như thể rất thân thiết.

Trần Uyển nhìn thấy cảnh này, miệng thơm không khỏi hơi há, người ngây ra như phỗng.

“Lần trước ta còn tưởng rằng chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ nó đúng là có một loại tâm ý thân cận trời sinh với ngươi.” Tam động chủ cũng cảm thấy bất ngờ.

Viên Minh khẽ vươn tay ra, Hỏa Sàm Nhi lập tức bò dọc theo cánh tay hắn, ngồi xổm trong lòng bàn tay Viên Minh.

“Hỏa Sàm Nhi, trở về.”

Tam động chủ chưa bao giờ thấy nó ngoan ngoãn như vậy, thân làm chủ nhân, nàng khó tránh khỏi sinh ra lòng hiếu thắng.

Chuyện khiến người ta kinh ngạc chính là, cái đầu nhỏ của Hỏa Sàm Nhi xoay chuyển, nhìn nàng rồi nhìn Viên Minh, cuối cùng ánh mắt nó rơi vào túi linh thú bên hông Tam động chủ, kết quả thế mà lại là không chịu quay về.

Lần này, đến ngay cả Tam động chủ cũng có chút mất bình tĩnh.

Nàng trước tiên xoay cổ tay một cái, tức thì một lệnh bài màu vàng sậm thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay, nhưng sau khi nghĩ ngẫm một chút, nàng lại cất nó đi.

Tiếp đó, nàng lại đưa tay tới một cái túi vải tinh xảo màu trắng khác ở bên hông, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một viên tinh thạch hơi đục màu đỏ tía.

Vừa nhìn thấy miếng tinh thạch này, đôi mắt Hỏa Sàm Nhi lập tức sáng lên, đoạn ‘Phốc’ một cái, từ trên tay Viên Minh nhảy vọt tới phía viên tinh thạch kia.

Nhưng ngay khoảnh khắc nó vừa bay tới, phần da gáy liền bị người ta tóm lấy xách lên.

Cùng lúc đó, viên tinh thạch đỏ tía mê người cũng lóe lên rồi biến mất ngay trước mắt.

Hỏa Sàm Nhi lập tức bất mãn kêu ngao ngao, giương nanh múa vuốt giãy dụa không ngừng.

Tam động chủ duỗi tay ném nó ra ngoài.

Viên Minh đưa tay chụp tới, ôm Hỏa Sàm Nhi vào trong ngực.

“Trong vòng nửa tháng tới, ta cần bế quan luyện chế pháp khí, Hỏa Sàm Nhi giao cho người chăm nom, phần thưởng nhiệm vụ đợi đến hạn sẽ quyết toán.” Tam động chủ nói.

“Vâng.” Viên Minh mừng rỡ, đặt Hỏa Sàm Nhi rồi lập tức ôm quyền đáp.

Lúc này lại thấy Tam động chủ gỡ cái túi vải màu trắng bên hông xuống, xong đưa tay vứt cho Viên Minh.

Trần Uyển trông thấy cảnh này, lông mày không khỏi nhếch lên một cái, hiển nhiên khá kinh ngạc.

“Tam động chủ, đây là?” Viên Minh ngạc nhiên tiếp nhận, thắc mắc hỏi.

“Trong đó có một ít Hỏa tinh thạch và Hỏa Phác ngọc, mỗi ngày cho Hỏa Sàm Nhi ăn một viên, ừm…tối đa hai viên.” Tam động chủ suy nghĩ một chút rồi nói.

Viên Minh khẽ gật đầu, đưa tay kéo miệng túi định mở ra xem.

Sau khi kéo mạnh một cái, hắn phát hiện chẳng hiểu vì sao mà miệng túi này lại không thể mở ra.

Tam động chủ thấy thấy liền nói: “Đây là túi trữ vật, không phải dùng man lực để mở. Ta dạy cho ngươi một khẩu quyết luyện vật, ngươi thử luyện hóa nó một chút xem.”

Viên Minh cũng chẳng rõ vì sao túi trữ vật lại không không thể dùng man lực để mở, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Tam động chủ lúc này mở miệng ngậm tụng, đọc một đoạn khẩu quyết chừng ba trăm chữ.

Sau khi đọc xong, nàng lẳng lặng quan sát Viên Minh, chờ hắn lên tiếng đưa ra thắc mắc, có điều Viên Minh lại chỉ hơi híp mắt lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Hỏa Sàm Nhi vẫn không an phận như cũ, không ngừng nhảy qua nhảy lại trên người hắn.

Có điều chờ chốc lát mà Viên Minh vẫn không có ý tứ muốn mở miệng hỏi, Tam động chủ thấy vậy lông mày không khỏi nhíu lại.

*Chú giải:

1. Viện: Sân.

2. Hồng y nhuyễn giáp: áo giáp mềm màu đỏ.

3. Ăn người miệng ngắn, bắt người mềm tay: Nguyên gốc là : nã nhân đích thủ nhuyễn, cật nhân đích chủy đoản, đôi khi có cách viết khác ngắn gọn hơn là: Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản (Ăn người mềm miệng, bắt người tay ngắn) - Ý của câu này là khi đã nhận lợi ích thì người khác rồi thì không thể không thiên vị người đó, gần giống câu há miệng mắc quai bên mình.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch