Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 143: Đuổi theo không bỏ (1)

Chương 143: Đuổi theo không bỏ (1)





Viên Minh vừa chống sào đẩy khúc gỗ dưới chân nhanh chóng tiến lên, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh, may mà cũng không thấy cái xúc tu đen kia xuất hiện nữa.

Hắn vẫn không dám thả lỏng chút nào, tiếp tục nhanh tay chống sào, đồng thời thôi động Khu Vật thuật hỗ trợ, chỉ chốc lát đã sắp thoát hẳn khỏi khu vực xuất hiện hiện tượng bất thường kia, có điều bất tri bất giác lại đi tới gần chỗ trung tâm hồ Thiên Lô mà Hỏa Sàm Nhi muốn tới khi trước.

Trong sương mù phía trước có thể lờ mờ thấy được một mảng bóng râm, trông có vẻ như là một hòn đảo, Viên Minh thấy thế, sau một thoáng nghi hoặc liền đưa mắt nhìn về phía tiểu gia hỏa trên đầu vai mình.

Hỏa Sàm Nhi giờ phút này đã không còn vẻ hưng phần lúc trước, thay vào đó đang căng thẳng nhìn bốn phía, khi nãy vòng xoáy và xúc tu đen làm nó chấn kinh không ít.

Viên Minh đưa tay trấn an Hỏa Sàm Nhi một chút, tiếp đó cân nhắc thêm chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định tới chỗ bóng râm trước mắt xem xét tình hình.

Nếu là một hòn đảo thì có thể dừng lại một lát, rồi lần nữa làm một cái bè gỗ.

“Chi chi.” Hỏa Sàm Nhi đột nhiên nhìn về phía sau lưng, miệng phát ra tiếng kêu chói tai, thân thể liên tục run rẩy.

Viên Minh theo tiếng kêu nhìn lại, tròng mắt đột nhiên co rút lại.

Chỉ thấy một cái bóng đen kéo dài đang từ đáy nước nhanh chóng đuổi theo, nhìn kỹ thì chính là bản thể của cái xúc tu màu đen kia.

“Thứ quỷ này vẫn còn đuổi theo!” Viên Minh sầm mặt, bấm niệm pháp quyết điểm ra một cái.

Thanh Ngư kiếm từ trong túi trư vật lóe hiện, rồi lập tức hóa thành một đạo kiếm ảnh màu xanh đâm vào nước hồ, lao thẳng về phía bóng đen kia.

Bóng đen kia có vẻ đã phát hiện ra, nhanh chóng lướt ngang với tốc độ nhanh không tưởng.

Thế nhưng Thanh Ngư kiếm cũng đột ngột chuyển hướng, đồng thời tốc độ nhanh thêm mấy phần, kiếm quang xanh trong dưới nước vẽ ra một chữ Chi (之).

Bóng đen muốn tránh thêm lần nữa nhưng không kịp, bị Thanh Ngư kiếm quét trúng, vạch ra một vết thương dài hơn một thước, máu tươi ào ạt chảy ra, nhuộm đỏ một vùng nước lớn.

Tiếng gào rít chói tai từ trong hồ nước vang lên, tựa như cú vọ rên rỉ, nghe thê lương tới cực điểm, khiến người ta rùng mình.

Soạt!

Một cái xúc tu màu đen còn lớn hơn cái trước đó từ trong nước bắn vọt ra, lao thẳng về phía Viên Minh, trên xúc tu cũng thấy đầy những sợi hồ quang điện màu lam chằng chịt, trông thế thế tới này là muốn bóp Viên Minh thành thịt nát.

Viên Minh lại khá bình tĩnh, một lân nữa tung người nhảy lên, tế ra lư hương rồi bám một tay vào nó, treo người lơ lửng giữa không trung.

Xúc tu màu đen quấn lấy khúc cây kia rồi dễ dàng xiết nó vỡ vụn.

Viên Minh nhướng mày kinh hãi. Xúc tu màu đen kia chẳng những có lực lượng lôi điện đi kèm mà bản thân nó cũng rất mạnh mẽ, nếu như ở trong nước rồi bị nó cuốn lấy thì kết cục chắc chắn là chết không nghi ngờ.

Hắn đưa tay kết pháp quyết rồi làm một động tác như dẫn đường giữa hư không, tức thì Thanh Ngư kiếm rẽ nước quay lại, rơi vào trong tay hắn.

Thân kiếm bị điện hồ đánh trúng nhưng không thấy lưu lại vết tích. Hắn thu kiếm vào trong túi trữ vật, xong lập tức thôi động lư hương, bay về phía mảng bóng râm đằng trước.

Quái vật màu đen trong hồ nước tuy thực lực cường đại nhưng có vẻ chỉ hoạt động được dưới nước, gặp địch nhân giữa trời không thì chẳng làm được gì, chỉ có thể ở dưới nước truy đuổi không bỏ.

Tốc độ bay của lư hương khá nhanh, chỉ chốc lát đã mảnh bóng râm kia.

Đúng như Viên Minh dự đoán lúc trước, nơi này là một hòn đảo bị sương trắng dày đặc bao phủ, tầm nhìn cực thấp, trong phạm vi mà mắt thường có thể tiếp cận, chỉ thấy đâu đâu cũng là rừng cây tươi tốt, cây cối mọc um tùm.

Quét mắt nhìn thoáng qua bóng đen trong nước, Viên Minh không dám đáp xuống mà tiếp tục bay vào chỗ sâu trong đảo, biến mấy đằng sau một mảng cây rừng tươi tốt.

Bóng đen lúc này mới phát ra tiếng gầm rít không cam lòng rồi quay người chui vào đáy nước, biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu sau, một thân ảnh xẹt qua ngọn cây đại thụ, bóng Viên Minh xuất hiện, khi thấy bóng đen ở rìa đảo đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt căng cứng của hắn mới buông lỏng, thả người đáp xuống cây đại thụ bên cạnh, bước chân hơi lảo đảo.

Chỉ phi hành trong chốc lát mà pháp lực của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa.

“Xem ra không thể tùy tiện sử dụng biện pháp này.” Viên Minh thầm tự nói, thu hồi lư hương rồi đưa mắt dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ thiên địa linh khí trên đảo này lại vô cùng nồng đậm, gần như không thua sơn môn Bích La Động.

Hắn từng nghe Trần Uyển nói rằng, toàn bộ sơn môn Bích La Động là được xấy trên một linh mạch, cộng thêm một ít bố cục đặc biệt mới có thể tạo ra hoàn cảnh linh khí tốt như vậy, chẳng lẽ hòn đảo này cũng có một đầu linh mạch sao?

Hỏa Sàm Nhi không có suy nghĩ lắm thứ như Viên Minh, không còn bóng đen dưới nước uy hiếp, nó lập tức hoạt bát trở lại, hưng phấn nhìn quanh mấy lần, đoạn thừa lúc Viên Minh không để ý, tung người nhảy ra ngoài.

“Quay lại!”

Viên Minh nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt một phát tóm ngay được gáy, kéo nó quay lại, xong cũng mặc kệ Hỏa Sàm Nhi gào thét phản đối, thu thẳng nó vào trong túi linh thú.

Hắn giờ đã không còn là tên Phi Mao thú nô trước kia, trong những ngày ở trong Bích La Động, hắn đã hiểu thêm không ít điều về tu tiên giới, thấy hòn đảo này có linh khí nồng đậm như vậy, nhất định có điểm bất thường, cần phải cẩn thận.

Viên Minh cẩn thận tra xét từng chút, từng chút xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới tựa lưng vào gốc đại thụ, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Đảo này linh khí nồng đậm, cỏ cây um tùm, linh lực Mộc thuộc tính vô cùng dồi dào nên hắn chỉ một một lúc đã khôi phục hoàn toàn pháp lực.

Viên Minh đứng dậy nhìn vào phía trong đảo, im lặng không nói.

Một lúc sau, hắn lấy tấm da vượn ra quấn bên hông theo thói quan, đồng thời một tay khác nắm chặt Thanh Ngư kiếm, bắt đầu bước về phía sâu trong đảo.

Nơi đây ngoài tiếng sóng nước rì rào ra thì hết thảy đều yên ắng, ngay cả tiếng chim hót cũng không thấy.

Viên Minh bước đi vô cùng cẩn thận, tận lực không để phát ra tiếng động, thoáng cái đã tiến lên được hơn trăm trượng, chỉ thấy cây cối phía trước càng lúc càng tươi tốt, lúc này đã cao quá đầu hắn, cộng thêm sương mù ảnh hưởng khiến tầm mắt của hắn chỉ còn chưa tới ba, bốn trượng, chẳng ai biết ngoài phạm vi đó có hung thú nào đang ẩn nấp hay không.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch