Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 153: Không đến nỗi quá ngu (1)

Chương 153: Không đến nỗi quá ngu (1)





Một sáng sớm của mấy ngày sau đó.

Chưa đến giờ Mão, bên trong Hỏa phường đã có tiếng vung búa đinh đương truyền ra.

Trong một phòng rèn đúc, hơi nóng bốc lên, Viên Minh cởi trần đang cầm búa rèn nện liên tục lên phôi trên đe sắt, tia lửa đỏ thắm từ đó bắn ra tung tóe.

Viên Minh trông rất chăm chú, hai mắt tập trung vào phôi sắt, trong mắt dường như không có gì khác.

Cánh tay hắn kết nối chặt chẽ với búa rèn, trông như chỉ là cầm nắm đơn giản, kỳ thực lại đang âm thầm vẩn chuyển Khu Vật thuật, quán chú pháp lực vào trong búa, hình thành một loại cảm giác giống hệt như điều khiển cánh tay.

Viên Minh nện từng búa từng búa nối tiếp nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng tiếp cận mục tiêu kia.

Tiếng vang dồn dập như châu rơi đĩa ngọc, cuối cùng cũng hình thành một nhịp điệu đặc biệt.

Tám trăm ba mươi bảy, tám trăm ba mươi tám…

Chín trăm bốn mươi mốt, chín trăm bốn mươi hai, chín trăm bốn mươi ba…

Viên Minh cả người mồ hôi bóng loáng, từng giọt to như hạt đậu không ngừng lăn trên trán, tí tách rơi xuống nền đất.

Chín trăm bảy mươi tám, chín trăm bảy mươi chín…

Cánh tay hắn đã cứng ngắc, động tác vung búa nện xuống bắt đầu hơi lệch đi nhưng hắn vẫn đang cố gắng khống chế, không để việc nện búa xuất hiện sai sót nào.

Nhưng sức người chung quy cũng có hạn, không phải cứ có ý chí là có thể vượt qua.

Búa thứ chín trăm tám mươi mốt vừa rơi xuống, tiếng nện búa vốn đang trong trẻo dễ nghe chợt có thêm một tia trầm đục không nên có.

Viên Minh lập tức biết mình lại thất bại.

Hắn ngưng động tác lại, không tiếp tục tiến hành nện gõ vô nghĩa, mà chỉ trơ mắt nhìn phôi sắt trên đe dần nguội đi.

Chồn lửa vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, phát giác Viên Minh thất vọng liền nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, duỗi móng vuốt ra chộp cây búa rèn, tựa như muốn giúp hắn rèn tiếp.

Viên Minh xoa xoa đầu nó, mỉm cười rồi đặt búa rèn qua một bên.

Trên thực tế, Viên Minh không phải cảm thấy thất vọng mà chỉ đang hồi tưởng lại quá trình vừa rồi. Hắn thấy lực lượng thần hồn bản thân không yếu, Khu Vật thuật của hắn cũng xem như liền mạch lưu loát, thế nhưng khoảng cách tới mức dung hội quán thông vẫn còn thiếu một chút, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn rèn phôi thất bại.

Lúc này, bóng dáng Phương Cách từ đằng xa bước tới.

“Ngươi tiến bộ còn nhanh hơn ta tưởng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có tiến bộ lớn như vậy, có thể liên tục quai búa chín trăm tám mươi mốt lần, thừa đủ để luyện chế một món kiểu yên lưng linh thú. Có thể nói, trình độ của ngươi đã vượt xa đại đa số đệ tử Hỏa Luyện đường.” Y đi tới cạnh Viên Minh, nhìn hắn một lượt rồi mở miệng nói.

“Đa tạ sư huynh khích lệ, có điều khoảng cách đến mục tiêu kia vẫn còn thiếu mười chín búa.”

“Sai một ly đi ngàn dặm, trông như chỉ thiếu có mười chín búa, kỳ thực còn cách rất xa.” Phương Cách gật gật đầu, lộ vẻ thành thật nói.

Viên Minh đang tính nói thêm mấy câu khách sáo, nghe vậy chỉ có thể nuốt ngược vào, không khỏi xấu hổ, trong lòng thầm mắng rốt cuộc ngươi đến cổ vũ ta, hay là đến cười nhạo ta?

“Ta hiểu rõ thiếu sót của bản thân không chỉ là chuyện mười chín búa, mà trên phương diện lực lượng, kỹ xảo, thậm chí mức độ chuyên chú đều còn thiếu sót không nhỏ.” Viên Minh trầm ngâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Ta nhìn ra được, ngươi cũng không phải thật lòng thích luyện khí, thế nên ta thấy hơi khó hiểu, sư tôn người đã đặc biệt thông báo, ngươi có thể không làm sàng liệu, thế nhưng sao ngươi vẫn kiên trí như vậy, thậm chí còn bỏ công cố gắng nhiều hơn người khác?”

“Vì ta không thích đi đường vòng.” Viên Minh nhìn về phía vị sư huynh nghiêm túc này, đáp.

“Hửm?” Phương Cách càng thấy khó hiểu hơn.

“Gặp phải một ngọn núi, ta thích vượt qua nó chứ không phải vòng qua.” Viên Minh cười giải thích.

“Hay lắm! Nếu vậy, khoảng cách tới mục tiêu một ngàn búa của ngươi đã rất gần rồi.” Phương Cách nghe vậy liền nở nụ cười, nói động viên.



Trong đêm.

Một vầng trăng treo phía trời Tây. Ánh trăng trong như nước trải xuống, xuyên qua cửa sổ.

Viên Minh đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trong phòng, ôm lư hương trong ngực, trên người phủ đầy ánh sáng mờ ảo, tu luyện Minh Nguyệt quyết.

Hỏa Sàm Nhi thoải mái dựa vào bên chân hắn, hai mắt khép hờ, nửa mê nửa tỉnh.

Viên Minh dùng thần niệm tự quan sát chính mình, đã có thể thấy rõ tình hình trong thức hải của mình, xác định tai họa ngầm do việc tu luyện Phi Mao thuật đem lại đã cơ bản đã bị hắn áp chế.

Nhưng sương mù màu đỏ tràn ngập trong thức hải của hắn trước kia, lúc này đều đã ngoan ngoãn bị đẩy tới vùng rìa, không còn dám lỗ mãng.

Viên Minh hai tay kháp động pháp quyết, trong lòng thầm niệm pháp quyết Minh Nguyệt quyết, thần niệm bắt đầu tụ tập, lực lượng không ngừng tập trung.

Bỗng nhiên, một tâm niệm của hắn liên lục lặp lại, theo đó lực lượng thần thức bắt đầu xông ra khỏi thức hải, tràn đi thăm dò kinh mạch quanh thân.

Hắn muốn thử hoàn thành nội thị tất cả kinh mạch.

Thời điểm lực lượng thần thức xông ra, trước tiên tách ra thành hai cỗ lực lượng, đồng thời tiến vào Nhâm mạch và Đốc mạch.

Hai mạch này là hai mạch âm dương lớn nhất trong kinh mạch con người. Thần niệm vừa vào liền có thể thấy Nhâm mạch từ trán xuống dưới, qua mi tâm, chóp mũi, cổ họng, ngực, thẳng xuống bụng.

Mỗi một huyệt vị trong đó như một dịch trạm trên đường đi, khắp nơi thắp sáng đèn đuốc.

Thần niệm vào Đốc mạch, một đường nội quan, xuôi theo sau đại não đi xuống, dọc theo đường đi giống như Vạn Lý Trường Thành, có dựng phong hỏa đài san sát tương ứng với mỗi huyệt đạo, bốc lên lửa lớn hừng hực.

Thời khắc hai cỗ thần niệm vừa phân luồng, Viên Minh chỉ cảm thấy đau hơi nhói nhói, nhưng vẫn ở trong giới hạn chịu đựng.

Nhưng sau khi khi hai cỗ thần niệm này phân tách hẳn ra, trên mặt vẫn còn bảy đường kinh mạch Túc Dương Minh Vị kinh, Túc Thiếu Dương Đảm kinh, Túc Thái Dương Bàng Quang kinh, Thủ Dương Minh Đại Tràng kinh, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng kinh cùng Túc Quyết Âm Can kinh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch