Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 166: Thừa cơ (1)

Chương 166: Thừa cơ (1)





Viên Minh lắc đầu toan đi tiếp, chợt nghe từ chỗ sâu trong bãi sen có tiếng bầy rắn gào rít pha lẫn tiếng chim kêu truyền ra, tựa hồ con bạch điêu vừa rồi và đám rắn xanh trong bãi sen vừa xảy ra tranh đấu, làm cho sương mù trong bãi sen không ngừng quay cuồng trào dâng.

Chỉ là chỗ điêu xà tranh đấu có vẻ ở khá sâu trong bãi sen, cách rìa tương đối xa nên không nhìn rõ tình hình.

“Còn bạch điêu hình như bay thẳng tới bãi sen, chẳng lẽ là muốn bắt mấy con rắn bỏ bụng?” Viên Minh nheo mắt lại, vận chuyển Minh Nguyệt quyết đưa thần hồn ra khỏi cơ thể, lướt về phía chỗ sâu trong bãi hoa sen.

Thần hồn chính là âm thể, thoát ra khỏi cơ thể vào ban ngày có hơi không thoải mái, nhưng chỉ cần không rời đi quá xa thì vẫn có thể chịu được.

Hiếm lắm mới gặp được một con hung thú không tồi, bỏ lỡ cơ hội luôn khiến hắn không cam lòng.

Chất độc từ phấn hóa có hại với thân thể con người nhưng lại không cách nào tạo ảnh hưởng với hồn thể, thần hồn của Viên Minh không bị bất cứ thứ gì cản trở, đi một mạch tới chỗ sâu hơn trong bãi sen mới dừng lại.

Nơi đây đã là khoảng cách ly thể cao nhất của thần hồn, không thể đi tiếp được, cũng may là đã có thể nhìn thấy bạch điêu và đám rắn xanh.

Hắn tập trung nhìn tới, nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Con bạch điêu bay lượn ở tầm thấp, thỉnh thoảng lại bổ nhào xuống.

Còn ở trên mặt đất, đám rắn xanh kia đang tụ tập lại, hình thành một đoàn gồm mấy trăm con, nhất tề chống lại bạch điêu.

Trong bầy rắn thình lình có một con rắn lớn màu lục với hình thể lớn hơn những con rắn khác đến mấy lần, cả người mọc đầy vảy giáp ánh xanh, trên đầu còn có một cái bướu thịt màu xanh phỉ thúy, thoạt nhìn có vẻ là rắn chúa.

Con rắn này cuộn mình như một cái đĩa che đi một cái hố đất không nhỏ phía dưới người.

Trong đó là mấy chục quả trứng rắn xanh biếc.

Mục tiêu của bạch điêu hình như chính là những quả trứng rắn này, mỗi lần lao xuống đều nhắm thẳng tới hố đất, trong khi đó rắn chúa và những còn rắn xanh khác thì liều mạng ngăn cản.

Rắn chúa có vảy giáp cứng rắn, lực lượng cực lớn, tốc độ cũng nhanh dị thường, chặn hơn phân những những đòn tấn công của bạch điêu, phần còn lại do những con rắn xanh khác nghênh đón, tạm thời không nhìn ra được bên nào sẽ thắng.

Viên Minh nhìn thấy cảnh này, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, tức thì thần hồn vừa ly thể chưa lâu liền cấp tốc quay lại thân thể.

Ngay tiếp đó, chỉ thấy miệng hắn lẩm nhẩm nói, trên da liền nổi lên nhưng tia màu lục, khí tức theo đó bắt đầu nội liễm, rất nhanh cả người hòa làm một thể với bụi cỏ gần đó, dù có đứng ngay bên cạnh cũng khó có thể phát hiện ra.

Về phần khí tức pháp lực của hắn cũng hoàn toàn biến mất, đây chính là hiệu quả của Mộc Ẩn thuật.

Một con thỏ vàng từ gần đó chạy tới, gặm ăn một loại cỏ dại như rau trong bụi cỏ.

Viên Minh nhíu mày, khua tay áo với con thỏ vàng, kết quả con thỏ vàng vốn nổi tiếng về tính cảnh giác lại không hề phát giác.

“Môn Mộc Ẩn thuật này hiệu quả cũng không tệ lắm.” Hắn âm thầm gật đầu, ngưng thở bước về phía bãi sen phía trước.

Thỏ vàng nghe thấy thanh âm, lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Viên Minh, vội cuống cuống bỏ chạy.

Viên Minh không để ý tới nó, rảo bước tới cạnh bãi sen rồi dừng lại.

Theo hắn biết, phấn hoa độc bình thường sẽ theo đường hô hấp đi vào cơ thể con người và gây ngộ độc, nhưng những bông sen hồng này xem ra không phải độc vật bình thường, nín thở có thể ngăn được hay không thì vẫn phải kiểm nghiệm một chút.

Kết quả sau thời gian mấy nhịp thở mà cơ thể hắn cũng không thấy gì bất thường, lúc này tâm thần mới buông lỏng, vội nín thở tiến vào trong bãi sen.

Rắn độc trong bãi sen có vẻ đều bị bạch điêu hút tới, Viên Minh một đường đi tới không gặp một con nào, rất nhanh đã đến chỗ thần hồn đứng lúc trước, liền dừng lại quan sát tình hình chiến đấu phía trước.

Con bạch điêu kia lại một lần nữa đáp xuống, kết quả vẫn bị rắn chúa và những con rắn xanh khác ngăn cản.

Bạch điêu kêu lên một tiếng chói tai, giống như bị chọc giận, đôi cánh rộng lớn đột nhiên rung động kịch liệt khiến xung quanh như nổi bão. Một mảng lớn hoa sen hồng bị vít cong xuống, đồng thời trong tiếng đứt gãy răng rắc, không ít lá sen bị xé rách ngay lập tức.

Rất nhiều rắn xanh bị gió lớn cuốn đi, con rắn chúa kia cũng bị thổi nghiêng trái lệch phải, chệch ra khỏi hố đất kia một chút.

Song trảo của bạch điêu hóa thành hai vệt mờ đen bóng phóng thẳng tới chỗ trứng rắn trong hố đất.

Rắn chúa nổi giận, há cái miệng như chậu máu táp thẳng về phía móng vuốt của bạch điêu, cái đuôi cũng bất ngờ hất lên, quất về phía thân thể bạch điêu.

Một tiếng “phành” lớn vang lên. Thân thể to lớn của bạch điêu bị đánh văng ra ngoài, một mảng lớn lông vũ vỡ vụn rơi xuống, chỗ bị đánh trúng cũng lõm xuống một vết rất rõ, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.

Nhưng song trảo của bạch điêu cũng đã xuyên qua lớp phòng ngự của rắn chúa, nó thành công cắp hai quả trứng rắn rồi lập tức vỗ cánh bay lên cao.

Viên Minh chờ chính là lúc này, tay phải lập tức bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới.

Mười mấy cây sen ở cạnh đó đột nhiên vươn lên, đón gió dài ra, như dây thừng quấn quanh thân bạch điêu khiến thế bay lên của nó ngưng lại.

Rắn chua vốn đang vô cùng kinh sợ lại thấy cảnh này, lập tức rít lên một tiếng, thân rắn bay lên phía trên, thừa lúc thân hình bạch điêu bất ổn, nhanh chóng quấn lấy thân thể bạch điêu, thậm chí trói chặt một bên cánh của nó.

Bất điêu bị bất ngờ không kịp phản ứng, rớt thẳng xuống đất.

Rắn chúa há cái miệng như chậu máu ra, cắn một cái vào cổ bạch điêu. Những con rắn xanh xung quanh cũng đánh tới.

Bạch điêu phẫn nộ giãy dụa, đáng tiếc cánh nó đã bị rắn chúa khóa chặt, chỉ có thể dựa vào móng vuốt và cái mỏ linh hoạt chống cự, cơ bản không thể ngăn cản được lượng rắn xanh nhiều như vậy, thân thể rất nhanh đã bị bầy rắn bao phủ.

Viên Minh thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến.

Hắn ra tay phá rối bạch điều là để bạch điêu bị bầy rắn gây thương tích, tiếp đó bản thân nhân cơ hội thu phục nó, không ngờ rắn chúa lại phản ứng nhanh như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã vây khốn được bạch điêu.

Nếu để bạch điêu chết ở chỗ này, hết thảy mưu đồ toan tính của hắn đều sẽ thất bại.

Viên Minh bấm niệm pháp quyết, lần này hắn thi triển Mộc Thứ thuật.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch