Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 37: Kích phát (1)

Chương 37: Kích phát (1)





“Không lẽ mấy vỏ trái cây này là do Phi Mao thú nô khác bỏ lại?” Viên Minh quan sát bốn phía xung quanh mấy lượt cũng không phát hiện được điểm đặc biệt nào khác.

Đột nhiên, hắn nheo mắt, tập trung nhìn vào một cây đại thụ cách đó không xa.

Tại một cành nhánh rất nhỏ trên cây đó, một con mèo màu bạc cao nửa thước đang ngồi chồm hỗm, nhìn bộ dáng nó cũng không khác mèo nhà là mấy.

Con mèo này có bộ lông toàn thân đều là màu bạc, không có một sợi khác màu, thoạt nhìn vô cùng xinh xắn. Hai mắt nó, một có màu vàng kim óng ánh, một lại có màu hổ phách, nhìn như hai viên đá quý sáng lấp lánh đang hướng thẳng về phía Viên Minh.

Ánh mắt hai bên vừa đụng nhau, con mèo bạc liền quay người bay ra ngoài rồi thoăn thoắt nhảy nhót từ cành này qua cây khác, chỉ nhoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Chạy cái gì, ta cũng không tính ăn thịt ngươi! Con mèo bạc này gan bé quá đi.” Viên Minh không quan tâm nó nữa mà tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Một lát sau, hắn khẽ ồ lên, dừng bước lại đồng thời nhìn chằm chằm thảm cỏ cách đó không xa.

Tại mặt đất nơi đó, có một dấu chân người mờ nhạt, trông vết tích còn khá mới.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi cất bước đi về phía dấu chân kia.

Chủ chân dấu chân không có ý che giấu hành tung nên việc lần theo cũng không khó.

Đi thêm chừng một khắc đồng hồ, phía trước xuất hiện một mảnh đất đá cứng rắn, dấu chân đột nhiên dừng lại ở chỗ này, không còn thấy tung tích gì nữa.

Viên Minh nhíu nhíu mày, im lặng đứng đó một lúc lâu, xong lại tiếp tục đi tới.

Sau khi đi qua vùng đất đá kia, một vùng hồ nước trong xanh phủ sương mịt mờ xuất hiện khiến tầm nhìn phía trước sáng bừng lên.

Hồ này có diện tích không lớn, đại khái hơn mười mẫu, trông vô cùng tĩnh lặng, quanh hồ mọc đầy cỏ dại cao ngang người, có điều hiện tại rõ ràng là ngày hè, nhưng nhiệt độ quanh hồ nước so với trong rừng lại thấp hơn không ít.

Viên Minh đi tới cạnh hồ rồi ngồi xổm xuống, đưa tay chạm mặt nước, tức thì một cảm giác lạnh lẽo thấu tâm thần truyền tới.

Ngay lúc này, từ bụi cỏ bên cạnh chợt vang lên tiếng sột xoạt, một cái bóng màu bạc bay vụt tới.

Viên Minh vừa mới tạo thế nghênh kích, nhưng sau khi nhìn rõ lại có chút ngạc nhiên.

Cái bóng màu bạc này chẳng phải thứ gì khác, mà chính là con mèo màu bạc mà hắn mới thấy cách đây không lâu, miệng nó lúc này đang ngậm một đồ vật màu đen còn cái đuôi thì vểnh ngược lên trời.

Thấy Viên Minh, con mèo này như bị dọa cho kinh hãi, lập tức quay người chui vào trong bụi cỏ, để rớt lại món đồ màu đen.

“Lại là con mèo này.” Viên Minh nhanh chân đi về trước hai bước, nhưng cỏ dại quá cao, con mèo vừa vào đó thì như trâu đất xuống biển, lập tức mất hút.

Hắn thở dài tiếc nuối, lại nói tiếp, hắn đúng là khá thích con mèo màu bạc xinh xắn kia, nếu có thể bắt được rồi thuần dưỡng, vậy ngoài những lúc tu luyện cũng có nó để đùa nghịch giải sầu.

Viên Minh tiếp tục bước về trước, bỗng nhớ tới một chuyện, liền quay người đi về sau mấy bước, nhặt một vật ở dưới đất, cũng chính là thứ màu đen mà con mèo ngậm vừa mới đây, xong đưa lên ngang tầm mắt đánh giá một chút.

Vật này trông giống như một khối da thuộc, bên trên có khắc hoa văn tinh xảo, hiển nhiên là đồ do con người tạo ra.

“Nơi rừng sâu núi thẳm này tuyệt không có loại đồ này, chẳng lẽ là ai bỏ lại?” Viên Minh nghĩ tới đây, vội vàng đi tới chỗ bụi cỏ ban nãy con mèo phi ra, bỏ công tìm tìm kiếm kiếm một hồi nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Hắn lại lần nữa cẩn thận quan sát miếng da thuộc trong tay, thậm chí cẩn thận đưa lên sát mũi ngửi ngửi.

Một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, nhưng không phải kiểu tanh hôi của động vật mà giống như mùi cỏ nước thối rữa.

Viên Minh xoay tầm mắt, nhìn về phía hồ nước xanh biết rồi bắt đầu tìm tòi quanh bờ hồ, rất nhanh đã có phát hiện mới.

Tại một chỗ đất ẩm bên hồ, có mấy dấu chân chân mèo tương đối mờ.

Viên Minh theo dấu chân mèo, rẽ một khoảng cỏ dại tươi tốt cạnh đó ra, tức thì đồng tử hơi co lại.

Trước mắt rõ ràng là một thi thể cao lớn, nửa thân trên gần như đã thành hài cốt, nửa thân dưới chìm vào trong bùn lắng bên hồ, hiển nhiên người này đã chết rất lâu rồi, quần áo trên người bị ngâm nước nát vụn, do người này mặc áo da màu đen, còn miếng da con mèo bạc ngậm đúng là một phần của áo da này.

Ánh mắt Viên Minh rơi vào phần eo thi thể, nơi đó có quấn một miếng da thú màu đen, trông kỹ thì chính là một Phi Mao thú bì(2).

Hắn ngồi xổm xuống cạnh thi thể, đưa hai tay loay hoay tháo da thú màu đen ra.

Vật này hoàn toàn khác với tấm da vượn của hắn, bề mặt không có một sợi lông, phủ đầy những đường vân màu trắng u ám, trên sống lưng mọc chi chít những miếng vảy làm từ keo, trông giống như da của một hung thú thủy sinh nào đó.

Bộ da hung thú cơ bản không có chỗ nào bị hao tổn, duy chỉ có phần lưng có một vết rách lớn bằng bàn tay, tựa như bị vật sắc nhọn nào đó xuyên thủng.

Viên Minh cẩn thận kéo thi thể ra khỏi lớp bùn lắng, phát hiện phần lưng thi thể có mấy cây xương sườn bị gãy, hẳn là bị thứ gì đó tập kích từ sau, tạo ra vết thương chí tử.

Hắn tìm kiếm quanh thi thể một hồi không phát hiện thêm manh mối gì, cũng không hề thấy túi trữ máu của người này.

“Xem ra người này có tám, chín phần không phải chết vì hung thú mà bị Phi Mao thú nô khác giết.” Viên Minh bất giác thấy lạnh người.

Phi Mao thú nô, là thú, cũng là nô.

Bị nhốt trong Thập Đại Vạn Sơn, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn(3), khi ngươi chăm chú quan sát con mồi rục rịch, bản thân làm sao biết mình không phải con mồi trong mắt kẻ khác?

“Phải rồi, Hô Hỏa trưởng lão từng nhắc qua loa rằng mấy cái Phi Mao thú bì này là đồ mà Bích La động tốn không ít tâm huyết để luyện chế ra, trong mỗi tấm da đều có đặt tiêu ký pháp lực, một khi thú nô chết, tông môn sẽ phái người lần theo tiêu ký để thu hồi da thú. Sao bọn họ không tới thu tấm này?” Viên Minh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hắn nhìn lỗ thủng trên tấm da thú màu đen, như có điều suy nghĩ, xong liền bấm niệm pháp quyết giải trừ Phi Mao thuật, vận khởi pháp lực rót vào trong da thú rồi thôi động Phi Mao thuật, nhưng miếng da thú này không hề có động tĩnh gì.

“Xem ra là bị phá hủy nên tới giờ cũng không có ai đến lấy, bỏ không một thời gian dài như vậy.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói một câu, xong ném tấm da thú màu đen xuống, quay người rời đi.

Nhưng đi chưa được mấy bước, hắn như nghĩ ra điều gì, lại cầm miếng da thú mang theo, đi về phía rừng cây ven hồ, rất nhanh đã tới một chỗ kín đáo.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch