Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 94: Giúp ta một chút (2)

Chương 94: Giúp ta một chút (2)


Viên Minh dụi dụi đôi mắt đau nhức, phát hiện hốc mắt đã sưng lên, may mắn là tình trạng sung huyết trong mắt đã đỡ hơn nhiều, tầm mắt cũng dần dần khôi phục lại, lúc này mới nhìn qua con mèo bạc kia, không ngờ nó lại không bỏ đồng đội chạy trốn.

Còn vầng hào quang sáng lòa vừa rồi, hiển nhiên chính là một kích trí mạng mà nó phải tụ lực để đánh ra.

“Ngươi không sao chứ?” Viên Minh thấy trạng thái của mèo bạc hơi bất ổn, liền hỏi dò.

Chờ một lúc lâu, tiếng mèo bạc mới vang lên trong đầu hắn, vẫn là âm thanh huyền ảo như cũ nhưng hiện tại có thêm phần mệt mỏi: “Mang ta…đến trước mặt Nhân Tiêu Vương.”

Viên Minh nghe thế liền bước tới, đưa tay toan bế nó lên.

Con mèo bạc vốn đang rủ đầu xuống lại lập tức tránh khỏi tay hắn, trong mắt đầy vẻ chán ghét, đoạn nhảy lên cánh tay Viên Minh, leo lên vai hắn rồi ngồi xổm xuống.

Viên Minh nhếch miệng, mang nó đi tới trước mặt Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương ở trước mặt hai mắt nhắm nghiềm, trên người trừ lỗ máu có sẵn trên ngực và vết kiếm do Viên Minh lưu lại thì không còn bất kỳ vết thương rõ ràng nào khác.

Viên Minh có chút nghi hoặc, nghĩ không ra vầng hào quang vừa rồi làm cách nào để giết chết nó?

“Móc hạt châu…trong cổ họng ra.” Lúc này, tiếng con mèo bạc vang lên trong đầu hắn.

“Hay là trước tiên ngươi hãy nói cho rõ xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Viên Minh nghe thế, không động mà lên tiếng hỏi.

“Muốn hỏi…gì?” Âm thanh trong đầu hỏi lại.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn săn giết Nhân Tiêu Vương này?” Viên Minh lập tức hỏi.

“Vào lúc ngươi hỏi những điều này…trưởng lão Bích La Động…chạy tới.” Mèo bạc không trả lời.

“Đấy là vấn đề các hạ phải lo, không can hệ gì với ta.” Viên Minh xòe tay nhún vai, làm bộ vô can đáp.

Đúng lúc này, hai mắt Nhân Tiêu Vương đang nhắm chặt bất thình lình mở ra.

Huyết quang trong mắt nó không giảm, đồng thời một cánh tay đột ngột vung lên, đoạn đâm thẳng vào con mèo bạc trên vai Viên Minh.

Viên Minh và mèo bạc thấy thế đều cả kinh. Viên Minh theo bản năng lui về sau tránh né, trong lúc đó đôi mắt mèo bạc lóe lên ô quang, nhưng trong lúc vội vàng thế này, tất cả đều đã muộn.

Ngay thời khắc móng vuốt sắc nhọn của Nhân Tiêu Vương sắp đâm vào người mèo bạc, trước ngực Viên Minh chợt có ánh sáng vàng kim bừng lên, đồng thời một cánh tay mọc đầy lông dài màu vàng thình lình duỗi ra, chộp tới những móng vuốt sắc bén kia.

Hai tay mười ngón đan vào nhau, phát ra tiếng va đập nặng nề.

Thân thể Viên Minh chấn động kịch liệt, ngực trực tiếp chịu va chạm truyền ra cảm giác đau nhức dữ dội.

Cũng may cánh tay vượn thình lình mọc ra kia lại có thể tóm chặt móng vuốt của Nhân Tiêu Vương, tuy không thể nói là lực lượng ngang bằng nhưng cuối cũng cũng không bị bẻ gãy.

Nhân Tiêu Vương ra sức đâm về trước, ép cho Viên Minh từng bước lui lại, trong khi đó thuật pháp của mèo bạc lại phải mất một lúc mới thi triển được.

“Mau lên, ta chịu không nổi.” Viên Minh vừa hối thúc, vừa vung hai cánh tay còn lại bắt lấy cánh tay Nhân Tiêu Vương, dốc hết sức ngăn nó đâm tới.

Đúng lúc này, đồ án lư hương trên cánh tay phải hắn lại sáng lên, đồng thời truyền tới một luồng lực lượng nhu hòa ấm áp.

Hai mắt mèo bạc đang đứng trên đầu vai hắn cùng tỏa ô quang, chiếu qua Nhân Tiêu Vương ở phía đối diện.

Động tác của Nhân Tiêu Vương lần nữa trở nên cứng đờ, cả người khựng lại đứng yên tại chỗ.

Viên Minh rút trường kiếm bị kẹp trên tay nó ra, lúc đang định bổ vào cổ nó, chợt thấy yết hầu Nhân Tiêu Vương bắt đầu chuyển động.

Theo hầu kết của nó lên xuống, một thanh âm khàn khàn khô khốc, từ trong miệng nó truyền ra:

“Là ngươi…Xin ngươi, giúp ta một chút…”



Trong một động quật khác.

Ba Đạt mặt đầy vẻ khủng hoảng đang lo lắng nói gì đó với hai trưởng lão Bích La Động.

Chờ sau khi y nói xong, một nam tử trung niên thân vận trường bào màu đen, mặt vuông miệng rộng, nét mặt nghiêm túc, mở miệng nói: “Chúng ta đã rõ tình hình, ngươi về trước đi, chuyện sau này, chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Tuân lệnh.” Ba Đạt lên tiếng đáp ứng, xong lập tức xoay người chạy trốn.

Nhìn y biến mất khỏi tầm mắt, vị lão giả vận áo bào xám, khuôn mặt xương xẩu, làn da hơi tối không nhịn được thở dài.

Thân hình của lão rõ ràng khá cao lớn nhưng lưng lại hơi còng xuống khiến cơ thể như co rúm lại, nếu như có Viên Minh ở đây, hắn nhất định có thể liếc mắt liền nhận ra, người này chính là Tát Nhân trưởng lão đã kiểm tra tư chất cho đám Phi Mao thú nô bọn hắn khi trước.

“Sở Hùng trưởng lão, lần lịch luyện này đệ tử ký danh tử thương thảm trọng, nếu bị phía trên tra ra thân phận của Nhân Tiêu Vương kia…Ta ngươi chỉ sợ đều không thoát được tội.” Tát Nhân trưởng lão nhìn thi thể trên đất, lộ vẻ sầu lo nói.

“Chúng ta chủ động xin đi thu dọn cục diện rối rắm cho lần lịch luyện này, không phải là để hủy thi diệt tích, phòng ngừa bất trắc sao?” Vị trưởng lão mặt vuông miệng rộng, nét mặt nghiêm túc gọi là Sở Hùng kia vẫn mặt không đổi sắc, bình tĩnh đáp.

“Ầy, nếu mà lúc trước…” Tát Nhân trưởng lão còn chưa nói hết câu đã bị tiếng trách mắng nho nhỏ cắt ngang.

“Chuyện ngày trước đừng nhắc tới nữa…” Sở Hùng trưởng lão dùng giọng điệu nghiêm khắc nhắc nhở.

Tát Nhân trưởng lão nghe thế, khẽ rùng mình rồi lập tức ngưng bặt.

“Nhắc tới chuyện kia, chỉ cần ta ngươi không nói thì chẳng ai có thể biết. Lần thí luyện này cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, động chủ dù có tức giận cũng không trách tội lên đầu chúng ta.” Thấy thế, Sở Hùng trưởng lão thần sắc hơi thả lỏng, xong mới lên tiếng.

“Việc cấp bách là tranh thủ thời gian tìm ra con nghiệt súc kia, triệt để tiêu diệt nó.” Tát Nhân trưởng lão vội vàng nói.

“Yên tâm, nó đã bị Thực Cốt Thủ của ta đánh xuyên tim, hẳn phải chết không nghi ngờ. Chỉ cần có thể tìm được Hồn châu, coi như bị động chủ phát hiện, chúng ta cũng có thể có thêm một lá bùa giữ mạng.” Sở Hùng trưởng lão cười lạnh, tự tin nói.

Dứt lời, hai người men dọc theo hướng động quật kéo dài, tiếp tục công cuộc truy tìm.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch