Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1222: Ma Quân và Khổng Tuyên

Chương 1222: Ma Quân và Khổng Tuyên





Tần Quân lạnh lùng cười:



- Tưởng trẫm không dám giết ngươi?



Tần Quân nháy mắt với Triệu Công Minh, thế là Triệu Công Minh đạp lên đầu Ma Già tàn nhẫn như đạp dưa hấu.



Sự sống thoáng chốc tan biến.



Nhưng giây sau nguyên thần của Ma Già rời khỏi khiếu bay xa.



Giọng giận dữ của Ma Già vang vọng thiên địa:



- Tần Thiên Đế, sau này ta sẽ cho ngươi hối hận!



Tốc độ của Ma Già rất nhanh, chớp mắt đã bay ra khỏi hành tinh.



Mặt Tần Quân không biểu tình kêu lên:



- Cường Lương!



Chẳng cần Tần Quân ra lệnh Cường Lương đã vọt lên, cát bụi bốc lên cao, thân hình như mũi tên. Bởi vì tốc độ quá nhanh dấy lên lớp lửa bao bọc làm Cường Lương như quả cầu lửa vọt tới đằng trước Ma Già.



Sao có thể!?



Ma Già sợ đến bay mất ba hồn chín vía, cái tốc độ gì vậy?



Nguyên thần Ma Già kinh hoàng hét to:



- Ngươi không thể giết ta!



Không ai muốn chết, chết rồi là mất hết.



Mặt Cường Lương lạnh lùng tung cú đấm, Hiển Thánh cảnh hậu kỳ khiến tốc độ ra quyền mau đến tột độ. Ma Già chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay mất hồn vía.



Cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Ma Minh cứ thế chết đi.



Cường Lương lơ lửng trong trời sao, hung uy ngập trời. Gã lắc người bay nhanh về đến trước mặt nhóm Tần Quân chỉ mất hai, ba giây.



Tốc độ khủng bố khiến người lạnh sống lưng, trừ Bồ Đề Tổ Sư ra e rằng không ai ngăn nổi Cường Lương.



Nam Tố Tiên Tử sốt ruột hỏi:



- Ngươi thật sự muốn đấu tới cùng với Ma Minh sao?



Đó là Ma Minh, vật khổng lồ một tay che trời trong trời sao!



Tuy đám người Ma Già toàn quân bị diệt, nhưng nàng tin tưởng bọn họ đã truyền tin ra. Sau này chắc chắn Nam Tố Tiên Tử sẽ bị Ma Minh xem như minh hữu của Tần Quân.



Tưởng tượng trở thành kẻ địch của Ma Minh đã làm Nam Tố Tiên Tử thấy khó chịu rồi, hoàn toàn là tai bay vạ gió.



Tần Quân xua tay cười nói:



- Người ta muốn giết trẫm còn không cho trẫm giết ngược lại?



Nam Tố Tiên Tử cứng họng, không biết nên phản bác thế nào.



Đám người Ma Già hùng hổ kéo đến, tuy không biết ý đồ của họ nhưng chắc chắn không phải nhận sai người.



Triệu Công Minh quay đầu cười nói:



- Ma Minh chó chết đó chờ sau này chúng ta sẽ bứng ổ luôn!



Phục Hy, Cường Lương nhếch mép khinh thường. Anh Chiêu không rõ Ma Minh mạnh đến cỡ nào nhưng thấy đám người Cường Lương mạnh mẽ như thế thì gã cũng không quá lo lắng.



Nam Tố Tiên Tử thở dài thườn thượt, không nói thêm gì nữa.



Tuy rằng kiêng kị Ma Minh nhưng chưa đến mức làm Nam Tố Tiên Tử nghe tiếng sợ vỡ mật. Đã bị Ma Minh ghi hận rồi thì bất chấp vậy, tóm lại phải đi tới cấm địa đó tìm cơ duyên.



Tần Quân hỏi thầm:



- Hệ thống, nếu trẫm để Thiên Thư nhận chủ thì sau này có cách thoát khỏi thiên đạo không?



Hệ thống trả lời:



- Thiên đạo không phải sinh linh, nó là một loại quy tắc, trật tự. Túc chủ không cần lo lắng bị thiên đạo cố ý dắt mũi, dù túc chủ không khiến Thiên Thư nhận chủ thì sống bên dưới thiên đạo cũng sẽ không có gì khác nhau, chỉ là một quân cờ của thiên đạo. Sau khi Thiên Thư nhận chủ thì sẽ có nhiều cách có lẽ thoát khỏi thiên đạo.



Tần Quân đã hiểu, hắn lo lắng quá nhiều.



Tay trái Tần Quân nâng Thiên Thư, tay phải nặn ra tinh huyết nhỏ một giọt, Thiên Thư tỏa ánh sáng chói lòa. Tần Quân tách ra một tia nguyên thần đưa vào Thiên Thư, bắt đầu khiến nó nhận chủ.



Mọi người bao quanh Tần Quân đề phòng hắn gặp nguy hiểm.



Nam Tố Tiên Tử cũng nhìn Tần Quân chằm chằm, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Tiên Tôn sinh ra.



Có được Thiên Thư là tương đương với thành tựu Tiên Tôn, dù không khống chế Tiên giới nhưng chuyện đó đã chắc chắn như đinh đóng cột. Sau khi trở thành Tiên Tôn thì mọi thứ trong Tiên Tôn đều nằm trong sự kiểm soát của Tần Quân.



Thương Hoa Tiên Tôn nằm dưới đất ánh mắt phức tạp nhìn nhóm Tần Quân tiêu diệt đoàn người Ma Minh, làm Thiên Thư nhận chủ, lòng gã đang nhỏ máu.



Người từng bị gã xem là con kiến nay đạp trên đầu gã, đổi lại là người khác thì tâm tình cũng sẽ rất khó chịu.



Làm Thương Hoa Tiên Tôn lo lắng là gã có thể sống tiếp được không. Theo như Thương Hoa Tiên Tôn hiểu biết, tuy tính cách Cơ Vĩnh Sinh thiên chấp nói một thì không nói hai, không giống tiểu nhân, nhưng Tần Quân không còn là Cơ Vĩnh Sinh mười ba vạn năm trước.



Sau khi lực lượng linh hồn và tinh huyết thấm vào Thiên Thư, Tần Quân cảm giác mình và Thiên Thư kết nối huyền diệu.



Hắn chậm rãi khép mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh trời sao mênh mông, vô số vì sao điểm xuyết, rực rỡ xinh đẹp. Hình ảnh chuyển động nhanh chóng dời đến Cổ Tiên giới.



Vì sao vòng quanh Cổ Tiên giới phát ra ánh sáng rực rỡ khiến đại lục Cổ Tiên giới tựa như mặt trời.



Phóng lớn hình ảnh ra, Tần Quân thấy những hành tinh, đảo bay tan vỡ, Cổ Tiên giới bị vỡ thành hai khúc.



Tinh thần Tần Quân rung lên:



- Không lẽ là Cổ Tiên giới hiện tại?



Tần Quân chìm đắm vào hình ảnh tráng lệ trong đầu đến say mê.



***



Trong trời sao mênh mông, dải sáng bảy sắc tràn ngập, vũ trụ huyễn lệ.



Trong dải sáng có đại lục bao la lơ lửng trong đó, nơi này cũng là một phương đại thế giới. Vì sao xung quanh so với nó chỉ như hạt bụi nhỏ bé.



Trong đại thế giới này thành trì san sát, thánh triều, hoàng triều, vương quốc nhiều không đếm xuể.



Rào rào!



Giữa hai ngọn núi cao vút đâm mây có thác nước rộng ngàn trước thanh thế rung trời, thác đổ xuống tám ngàn trượng, khí thế bàng bạc. Bên dưới là đại dương xanh biếc, thác nước đổ xuống mặt biển bốc lên hơi nước che kín trời.



Khổng Tuyên, Lý Nguyên Bá đứng bên cạnh vách vực, bên cạnh là thác nước ngàn trượng. Gió to thổi mái tóc dài của hai người bay rối, vạt áo bay phần phật.



Khổng Tuyên nhìn bên dưới, cười khẽ:



- Biển cả bên dưới ẩn chứa niết kim nặng hơn trọng lượng nước bình thường gấp mấy trăm lần. Nếu ngươi có thể lặn xuống đáy biển ở lại một tháng thì vi huynh sẽ rất vừa lòng.



Lý Nguyên Bá nuốt nước miếng dè dặt hỏi:



- Biển này sâu bao nhiêu?



Khóe môi Khổng Tuyên cong lên nụ cười làm Lý Nguyên Bá rợn tóc gáy:



- Không rõ ràng, có lẽ sâu mấy trăm vạn trượng.



Bà nội nó! Cái này là mưu sát!



Lý Nguyên Bá nhăn mặt, tội nghiệp nói:



- Đại ca thật sự muốn làm vậy sao?



Khổng Tuyên gật đầu nói:



- Ừm!



Vẻ mặt hờ hững của Khổng Tuyên làm chân Lý Nguyên Bá run cầm cập.



Tổ cha nó, liều luôn!



Lý Nguyên Bá cắn răng nhảy người lên một đường cong như cá rơi xuống, rất nhanh gã mất hút trong hơi nước mịt mù.



Nét mặt Khổng Tuyên vẫn bình thường, dường như không hề lo lắng cho Lý Nguyên Bá.





------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch