Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1339: Trẫm là lão tử ngươi! (Hạ)

Chương 1339: Trẫm là lão tử ngươi! (Hạ)





Sau khi biến thân thành Cực Viêm Ma Thần cơ thể Tần Quân cao tới năm trượng, khí thế trở nên vô cùng cuồng bạo khiến Tần Lăng Mệnh nhìn ngơ ngẩn.



Trẫm phải cứu con trai của mình!



Những lời này khiến Tần Lăng Mệnh chấn động, y chợt phát hiện mình hoàn toàn không hiểu Tần Quân.



Đúng lúc này, phía trên truyền đến tiếng quạ kêu khiến người sởn tóc gáy, ngay sau đó một đám huyết nha lao xuống tựa mưa rào.



Ầm ầm ầm!



Tần Quân nâng chưởng đánh tới.



Đại Chu Thiên Phá Thiên Chưởng, Cực Đạo Viêm Hỏa hóa thành bàn tay dài đến trăm trượng đánh vào đàn Huyết nha, Tần Quân mạnh mẽ xông về trước.



Từng con Huyết nha bị Cực Đạo Viêm Hỏa đốt hóa thành tro tàn, Tần Quân nhanh chóng xông lên.



Tần Lăng Mệnh vẫn luôn theo sau Tần Quân, y nhìn Cực Đạo Viêm Hỏa trên người phụ hoàng mà ánh mắt vô cùng phức tạp.



- Đây là Cực Viêm Ma Thần sao?



Tần Lăng Mệnh cười khổ.



Lúc mới sinh ra y đã có được Cực Đạo Viêm Hỏa nhưng đến tận giờ y vẫn chưa thức tỉnh được huyết mạch Cực Viêm Ma Thần.



Cực Viêm Ma Thần cường đại, ngọn lửa này chỉ là một thần thông của chủng tộc ấy mà thôi.



Vì Tần Lăng Mệnh mãi vẫn không thức tỉnh nên phụ hoàng y, cũng chính là Tần Quân rất thất vọng.



- Nếu con muốn vượt qua trẫm phải thức tỉnh huyết mạch Cực Viêm Ma Thần. Một ngày chưa thức tỉnh thì còn đừng hòng đi ra.



Đây là lời Tần Quân nói khi ném Tần Lăng Mệnh vào Thời Không Tuyệt Địa. Năm ngàn năm qua, hình ảnh ngày ấy vẫn còn rõ ở trước mắt y.



Tần Lăng Mệnh vẫn luôn thấy Tần Quân quá hà khắc. Y mới Đại La Kim Tiên sao có thể thức tỉnh được huyết mạch được xưng mạnh nhất trong vũ trụ?



Nhưng khi thấy Tần Quân thời trẻ, Tần Lăng Mệnh trầm mặc.



Thì ra phụ hoàng y lúc mới Thái Ất Huyền Tiên cũng đã thông hiểu đạo lí nắm giữ huyết mạch Cực Viêm Ma Thần.



Hai bên so nhau Tần Lăng Mệnh lại càng cảm thấy bản thân là phế vật.



Cùng lúc đó, Tần Quân mang theo hỏa chưởng đã nhanh chóng đi tới đỉnh núi. Đám Huyết nha kia trốn trốn chết chết căn bản ngăn không được Tần Quân.



Tần Quân vội vàng quay đầu quan sát, tìm kiếm bóng dáng tiểu Lăng Mệnh.



Đỉnh ngọn núi này là một vùng đất bằng, rất trống trải, cây cối mọc dày. Cảnh này trong hắc vụ giống có một đám quỷ ảnh đang giương nanh múa vuốt.



Ánh mắt Tần Quân dừng tại trước một khối đá lớn.



Một nam tử khôi ngô đang ôm tiểu Lăng Mệnh chơi đùa. Người gã mặc một bộ đồ đen, tóc dài buông xõa trên vai khiến Tần Quân không thấy rõ mặt.



- Ha ha ha!



Tiểu Lăng Mệnh bị gã chọc cười không ngừng khiến Tần Quân tức đỏ mắt.



Tần Quân tức giận nói:



- Buông con trẫm ra!



Giọng Tần Quân trong trạng thái Cực Viêm Ma Thần giống như sấm nổ khiến linh hồn người ta run rẩy.



Lời vừa dứt, Tần Quân nhanh chóng xông về phía nam tử cùng tiểu Lăng Mệnh.



Tần Lăng Mệnh thấy cảnh đó cũng rút kiếm xông tới. Y không phải giúp Tần Quân, y chỉ là giúp chính mình.



Nếu tiểu Lăng Mệnh chết ở đây vậy y cũng phải biến mất.



Vận mệnh luân hồi mặc dù không thể nghịch, nhưng nếu như xuyên qua thời không lại rất dễ thay đổi vận mệnh.



Y không muốn biến mất!



Tốc độ Tần Quân rất nhanh, lập tức liền tới trước mặt nam tử mặc đồ đen nhưng đối phương vẫn không hề nhận ra, gã gãi cằm tiểu Lăng Mệnh cười nói:



- Nhóc con, gọi gia gia.



Bùm!



Tần Quân vừa sắp đụng tới nam tử kia liền cảm thấy một cỗ khí thế mênh mông vô cùng bùng nổ từ người đối phương, giống như ngàn vạn quân lực đánh tới khiến hắn hộc máu văng ngược ra sau.



Tần Lăng Mệnh cũng không ngoại lệ.



Hai cha con văng ra, rất nhanh đã ngã xuống dưới vách núi.



- Ha ha ha!



Hai tay tiểu Lăng Mệnh vỗ đầu nam tử đồ đen cười vui vẻ. Những chuyện ban nãy xảy ra quá nhanh nên nhóc vẫn chưa phát hiện cha mình đã tới.



Người mặc đồ đen đùa tiểu Lăng Mệnh, miệng thì thầm:



- Hậu tích mỏng phát, ta giúp con trấn áp huyết mạch Cực Viêm Ma Thần trước, đợi thời cơ chín muồi lại cho con thức tỉnh sau đó nhất phi trùng thiên.



- Nếu muốn thành đại đế phải chấp nhận trắc trở hơn người thường…



Tiểu Lăng Mệnh còn chưa hiểu ngôn ngữ, bé cười vui vẻ ngây ngô.



Lúc này tay nam tử kia đặt lên bụng bé, phút chốc huyết quang xuất hiện, một đạo pháp ấn được đánh vào cơ thể tiểu Lăng Mệnh nhưng tiểu Lăng Mệnh lại dường như không cảm thấy gì, vẫn tiếp tục vỗ đầu đối phương khiến tóc gã loạn hết lên.



Đúng lúc này Tần Quân và Tần Lăng Mệnh lại nhảy lên vách núi khiến mặt đất chấn động, đất đá văng tứ tung.



Cực Đạo Viêm Hỏa trên người Tần Quân càng mãnh liệt, khóe miệng Tần Lăng Mệnh dính đầy máu, trên người dính đầy cát đất, hơi có vẻ chật vật.



Bọn họ nhìn nam tử mặc đồ đen, cơ thể run run. Chỉ bằng khí tức đã đánh bay bọn họ vậy đối phương mạnh đến cỡ nào.



Tần Quân lạnh giọng hỏi:



- Ngươi muốn làm gì?



Thấy nam tử áo đen đùa con trai mình Tần Quân suýt phát điên lên.



Sắc mặc Tần Lăng Mệnh cũng rất khó coi, bàn tay cầm kiếm của y nổi gân xanh hận không thể đem nam tử kia băm thành vạn mảnh.



Nam tử đồ đen khẽ hỏi Tần Quân, đầu cũng không ngẩng lên:



- Đây là con ngươi?



- Đương nhiên!



Bây giờ Tần Quân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thực lực đối phương sâu không lường được, nếu hắn vô ý khiến gã làm tiểu Lăng Mệnh bị thương thì sao?



Tần Lăng Mệnh bỗng nhiên nhíu mày, sao y thấy thanh âm này có chút quen tai?



Lúc này tiểu Lăng Mệnh quay đầu về phía cha con Tần Quân. Tần Quân thấy vậy vội giải trừ trạng thái Cực Viêm Ma Thần, vẻ mặt cũng bình thường lại.



Bạch y tung bay, Tần Quân cười ngoắc tiểu Lăng Mệnh khiến đôi mắt bé sáng lên, lập tức muốn bay về phía Tần Quân. Nhưng đáng tiếc bé lại bị nam tử kia ôm lấy, không thể rục rịch.



Tần Quân trầm giọng nói:



- Buông nó ra!!



Giọng Tần Quân sát ý kinh người.



Nam tử kia cười nói khiến Tần Quân cùng Tần Lăng Mệnh lập tức biến sắc:



- Huyết mạch Cực Viêm Ma Thần của ngươi tiến hóa rất tốt, còn tốt hơn ta khi xưa nữa.



Ta khi xưa?



Vẻ mặt Tần Quân tối lại, nói:



- Lời ấy của ngươi là có ý gì?



Tần Lăng Mệnh dường như nghĩ tới điều gì vẻ mặt trở nên cổ quái, bàn tay nắm kiếm của y cũng khẽ buông lỏng.



- Không nghĩ tới ngươi ta còn có thể gặp lại.



Nam tử chậm rãi đứng dậy, cũng buông tiểu Lăng Mệnh ra khiến tiểu Lăng Mệnh nhào về phía Tần Quân.



Tốc độ tiểu Lăng Mệnh rất nhanh, Tần Quân đón bé ôm chặt vào lòng như sợ bị nam tử đồ đen kia cướp đi. Cảnh này khiến vẻ mặt Tần Lăng Mệnh đứng bên cạnh co giật.



Tần Quân ngẩng đầu nhìn lại.



Nam tử kia đang chậm rãi đi tới, dưới mái tóc dài hỗn độn là một khuôn mặt tang thương. Hai mắt gã như hổ, lạnh lùng bá đạo, râu mọc hơn nửa khuôn mặt khiến không ai thấy rõ được khuôn mặt thật của gã.





------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch