Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1375: Hồng Quân muốn thu Tần Quân

Chương 1375: Hồng Quân muốn thu Tần Quân





Thời gian thấm thoắt, trong đạo tràng thần thoại đã qua một ngàn năm trăm năm.



[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Đại La Thủy Tiên cảnh hậu kỳ.]



Tần Quân thế như chẻ tre, nghe Hồng Quân giảng đạo, dù lão chưa thành thánh nhưng cho hắn thu hoạch rất nhiều.



Không uổng là Đạo Tổ, giảng pháp ngôn huyền ảo vô cùng, nếu ngộ ra thì sau này tu hành một bước lên mây.



Hồng Quân còn chưa thành thánh, sau khi thành thánh Hồng Quân giảng đạo trong Tử Tiêu cung sẽ có phong thái thế nào? Hồng Quân sau khi hợp đạo đã đến độ cao ra sao?



Tần Quân rất có hứng thú với Hồng Quân ngồi trên sườn núi. Hoa bảy sắc rắc khắp đồi núi cực kỳ huyễn lệ gần như che lấp Hồng Quân.



Tần Quân bắt đầu điều dưỡng pháp lực, hắn mới đột phá, pháp lực hùng dũng, hơi thở phát tán khiến ngàn vạn sinh linh xung quanh sợ hãi.



Chờ hơi thở của Tần Quân ổn định, Hồng Quân ngừng giảng đạo.



Hồng Quân chậm rãi đứng dậy nói:



- Trong thiên địa lần đầu tiên giảng đạo đến bây giờ các ngươi ngộ bao nhiêu là tùy tạo hóa của riêng mình. Các ngươi không cần nhớ ơn, ta cũng vì bản thân.



Dứt lời một luồng sáng xuyên qua mây mù chiếu xuống người Hồng Quân.



Ánh sáng lấp lánh làm Tần Quân híp mắt lại.



Công đức!



Công đức này lớn hơn Tần Quân từng có.



Trong thiên địa lần đầu tiên giảng đạo thụ pháp, sự thúc đẩy vạn linh tiến hóa có tính sử thi khiến thiên đạo rất hào phóng. Nhưng công đức này chưa đủ để Hồng Quân thành thánh.



Tần Quân từng đổi tư liệu của Hồng Quân trong thần thoại thương thành, nghe nói Hồng Quân tuy rằng công đức vô lượng nhưng dựa vào chém Tam Thi thành đạo, Tần Quân đã đoán sai. Trước kia hắn cho rằng Hồng Quân cũng dựa vào công đức thành thánh, một là công đức giảng đạo, hai là công đức chấm dứt Long Hán sơ kiếp.



Ánh sáng chói lòa tán đi, Hồng Quân lơ lửng trên trời, vạt áo bị gió thổi phần phật, trông như tùy thời sẽ mọc cánh thành tiên.



Hồng Quân nhìn xuống tất cả sinh linh vái lạy mình, nét mặt ngộ ra.



Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Tần Quân:



[Đinh! Túc chủ sắp rời đi đạo tràng thần thoại.]



Ý thức của Tần Quân trở nên mơ hồ.



Hồng Quân đang định rời đi chợt nhớ đến điều gì, đưa mắt nhìn Tần Quân.



Hồng Quân thầm nghĩ:



“Tiểu tử này có Tử Vi Đế Tinh đạo quả, thiên phú dị bẩm, mỗi khi đột phá cũng không bồng bột, đủ chuẩn trở thành đồ đệ đầu của ta, cùng nhau tham ngộ đại đạo.”



Hồng Quân định truyền âm cho Tần Quân, nhưng hắn bỗng lặng lẽ biến mất. Con ngươi Hồng Quân co rút phát tán thần thức trải rộng các hướng nhưng không thể bắt giữ hơi thở của Tần Quân.



Hồng Quân sắc mặt khó xem nói:



- Sao có thể như vậy?



Lão không thể truy tung được hơi thở của Tần Quân, hay sau lưng hắn có đại năng gì? Hoặc bản thân Tần Quân không tầm thường, hắn điệu thấp đến nghe giảng?



Nỗi lòng Hồng Quân rối loạn, nhớ kỹ khuôn mặt Tần Quân, lão tin sẽ có ngày gặp lại hắn.



***



Tần Quân mở mắt ra, trong hang tối đôi mắt tím phát sáng, một đóa tử diễm lơ lửng giữa trán khiến hắn tà mị trong hắc ám.



Tần Quân chậm rãi đi ra ngoài, chưa ra cửa hàng đã nghe tiếng gầm rú rung trời, thỉnh thoảng nghe tiếng Tôn Ngộ Không la hét.



Tần Quân câm nín:



- Hai người này . . .



Tần Quân đi ra hang động, ánh mặt trời chiếu vào mắt, hắn cảm giác như cách một kiếp người.



Đạo tràng thần thoại hay Thời Không Tuyệt Địa mặc dù tốc độ thời gian chảy chậm, nhưng với Tần Quân vẫn rất dài.



Ba ngàn năm không hề ngắn ngủi.



Khóe môi Tần Quân cong lên:



- Tiếp theo nên đi Huyền Trì.



Tần Quân Đại La Thủy Tiên cảnh hậu kỳ tự tin đập nát Nhập Thánh.



Huyền Trì đã định trước là võ đài của hắn.



Tần Quân bay lên trời.



Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá ở phía xa đánh nhau cảm nhận hơi thở của Tần Quân vội bay tới gần.



Ba người nhanh chóng rời khỏi hành tinh này.



***



Trong trời sao, vô số sao băng trôi nổi, rậm rạp như hạt bụi.



Vèo!



Một bóng người rực lửa lướt nhanh qua những sao băng, là Đông Hoàng Thái Nhất. Gã nâng cao tốc độ đến cực hạn, dường như đang trốn tránh cái gì.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Một quả cầu lửa siêu khổng lồ đuổi theo Đông Hoàng Thái Nhất với khí thế càn quét bát phương, dọc đường đụng trúng sao băng đều vỡ nát, đá vụn bay đầy.



Giọng Đế Tuấn uy nghiêm vang vọng trời sao:



- Thái Nhất, ngươi còn muốn chạy trốn tới đâu?



Đông Hoàng Thái Nhất với Thái Dương Chân Hỏa bao bọc thân thể lao đi nhanh nghe câu đó thì tuyệt vọng.



- Tại sao . . .



- Tại sao?



- Tại sao huynh ấy truy sát ta!?



Lửa giận và tuyệt vọng tràn ngập trong tim Đông Hoàng Thái Nhất. Gã và Đế Tuấn là huynh đệ, cùng dựng dục từ Thái Dương Tinh, nâng đỡ nhau bao nhiêu năm, vì sao kiếp này vừa gặp mặt Đế Tuấn đã đánh gã?



Đông Hoàng Thái Nhất không hiểu, gã phát điên.



Lửa giận bị phản bội rực cháy trong ngực Đông Hoàng Thái Nhất.



Đế Tuấn biến thành quả cầu lửa lớn đã đến sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất, so với quả cầu lửa to thì Đông Hoàng Thái Nhất thật nhỏ bé.



Bùm!



Đế Tuấn biến thành quả cầu lửa to thô bạo đập vào người Đông Hoàng Thái Nhất. Hai bên cách biệt tu vi quá lớn, Đông Hoàng Thái Nhất hộc máu bay ra, dọc đường đụng nát các sao băng, bay ra mấy ngàn vạn dặm mới ngừng lại.



Đông Hoàng Thái Nhất cảm giác toàn thân xương cốt đứt từng khúc, mỗi vị trí đau nhức như bị xé rách.



Thái Dương Chân Hỏa nhanh chóng rút về, Đế Tuấn lộ ra nguyên hình, Thái Dương Chân Hỏa bám trên áo vàng bá khí vô cùng. Đế Tuấn sắc mặt âm trầm nghiêm nghị, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đông Hoàng Thái Nhất.



Đế Tuấn tức giận trầm giọng quát:



- Nghiệt súc! Bệ hạ nhiều lần tha cho ngươi mà ngươi cứ muốn chống đối ngài!



Đế Tuấn hiểu rõ Tần Quân nắm giữ lực lượng như thế nào, đừng nói Đông Hoàng Thái Nhất bây giờ, dù là Thiên Đình yêu tộc đỉnh cao kiếp trước cũng không thể làm gì Tần Quân.



Mắt Đông Hoàng Thái Nhất đỏ ngầu:



- Bệ hạ? Là vị bệ hạ nào?



Đông Hoàng Thái Nhất muốn phát cuồng. Đế Tuấn gọi người khác là bệ hạ? Bọn họ đều là Thiên Đế, từ khi nào địa vị thấp hèn như vậy?



Giọng Đế Tuấn tràn ngập thần uy khiến ba chữ Tần Thiên Đế quanh quẩn trong vũ trụ thật lâu:



- Thiên Đình Đại Tần, Tần Thiên Đế!



Sau khi tử trung đỉnh cao thì Tần Quân trở thành tín ngưỡng của Đế Tuấn, dù gã có nhiều dã tâm nhưng không muốn phản bội hắn, hết lòng hét dạ vì hắn.



Tần Thiên Đế!



Tròng mắt Đông Hoàng Thái Nhất đầy tơ máu suýt lồi ra.



Lại là hắn!



Đông Hoàng Thái Nhất không nghĩ ra tại sao Tần Quân thần thông quảng đại như vậy, luôn thu phục các cường giả kiếp trước, giờ huynh trưởng cũng bị thu phục.



Chẳng lẽ Tần Quân là hóa thân của thiên đạo phương vũ trụ này?





------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch