Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 531: Thánh Thành (1)

Chương 531: Thánh Thành (1)





Bốn tên binh sĩ gác cổng hãy còn đang ngây ra như phỗng, đây chính là Hứa Thiên Hữu đó, là tiểu bá vương của Thánh Thành đó!



Cư nhiên bị Cửu Linh Nguyên Thánh đánh bay ra ngoài, nếu như việc này truyền ra thì nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, thậm chí còn chọc giận cả Thiên Tứ Tả Tướng nữa.



- Ngọc giản của Thánh Hoàng!



Một tên binh sĩ gác cổng nhìn về phía ngọc giản trong tay của Thánh Hoàng giật mình kêu to, lập tức khiến cho tất cả mọi người ở gần đó ồ lên.



Ngọc giản của Thánh Hoàng đại biểu cho ý chỉ của Thánh Hoàng, nơi nó đi qua, không ai được ngăn cản, bằng không sẽ liên lụy cửu tộc!



Khi thấy Tần Quân lấy ngọc giản của Thánh Hoàng ra, tất cả mọi người đều ồ lên bàn tán.



- Chẳng trách hắn dám kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có Thánh Hoàng làm chỗ dựa!



- Chà chà, xem ra lần này Hứa Thiên Hữu đá trúng thiết bản rồi!



- Người này có tu vi cao thâm khó dò, vung tay một cái đã có thể thổi bay Hứa Thiên Hữu và Xích Diễm Hổ mắt xanh kia rồi!



- Xem chừng ít nhất cũng là cường giả Thiên Tiên cảnh đây!



- Đâu chỉ như vậy, Xích Diễm Hổ mắt xanh kia ở trong số các chiến sủng Địa Tiên cảnh nổi danh là có sức chiến đấu cực mạnh rồi.



Đám tu sĩ nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Cửu Linh Nguyên Thánh tràn đầy kính sợ.



Cường giả dù ở nơi nào cũng đều được người người tôn kính, dù sao thì toàn bộ thế giới này đều tuân thủ pháp tắc cường giả vi tôn.



- Đại nhân, mời ngài…



Tên binh sĩ gác cổng run giọng trả lời, thậm chí còn không dám thẩm tra đối chiếu thân phận, ngọc giản của Thánh Hoàng chỉ có một đặc điểm, đó chính là cần phải nhỏ máu nhận chủ, bằng không chỉ cần rời xa chủ nhân một nén nhang thì sẽ biến thành tro bụi.



Cho nên khả năng bị kẻ khác cướp đi rồi giả dạng để vào Thánh Thành là cực thấp.



Tần Quân thu hồi ngọc giản của Thánh Hoàng, chậm rãi bước qua khỏi cổng thành, mấy người Cửu Linh Nguyên Thánh, Dịch lão đầu, Hằng Nga thì theo sát phía sau, nhìn vào bóng lưng bọn họ rời đi, các tu sĩ lại ồ lên bàn tán lần nữa.



Việc Cửu Linh Nguyên Thánh đánh bay Hứa Thiên Hữu nhất định sẽ huyên náo xôn xao, nhưng Tần Quân lại chẳng bận lòng.



Hắn chưa hề nghĩ tới việc sẽ an phận khi đến Thánh Triều!



Sau Quan Thiên Đại Hội, hắn nhất định sẽ đại náo Thánh Triều!



Hắn muốn khiến cho Nam Vực về sau đổi thành họ Tần!



Khóe miệng Tần Quân nhếch lên thành một nụ cười tà, một nhóm bốn người theo con đường đá đi về phía Thánh Triều.



Cổng thành có đường đi thẳng tới nội thành của Thánh Hoàng Phong, xung quanh có phi đảo bay lượn vờn quanh, nhưng ở khu cổng thành thì lại nối liền với chủ thành, đi trên con đường bằng đá kia, Tần Quân vừa cúi đầu thì có thể nhìn thấy tầng tầng mây bay ở dưới chân, vô cùng xinh đẹp.



Không thể không nói, phong cảnh ở nơi này quả thật giống hệt như tiên cảnh!



- Chậc chậc, Thánh Hoàng đúng là biết hưởng thụ thật.



Dịch lão đầu cảm thán nói, trong ngữ khí tràn ngập cảm giác mỉa mai, nhưng Tần Quân nghe vào tai thì lại thấy lão già này rõ là đang ghen tị.



Rõ ràng lúc trước khi lão làm Ma Hoàng cũng không sung sướng bằng Thánh Hoàng bây giờ.



Tần Quân lắc đầu cười nói:



- Không cần hâm mộ làm gì, nơi này sẽ nhanh thuộc về trẫm thôi!



Một câu khiến cho Dịch lão đầu cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng đã quyết định đi theo Tần Quân, nhưng dù sao lão cũng từng từ vị trí cao nhất của Nam Vực rơi xuống, nghe thấy câu này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.



Nhìn thấy Dịch lão đầu buồn bực như vậy, Tần Quân không khỏi bật cười ha hả.



Từ cổng thành đi tới chỗ khu thành chủ ước chừng hơn mười dặm, tu sĩ bình thường đều bay qua, nào có đi chậm rãi như mấy người Tần Quân.



Còn cách Quan Thiên Đại Hội một thời gian, cho nên Tần Quân cũng không vội vã.



Hắn muốn thưởng thức cảnh đẹp của tòa Thánh Thành tương lai sẽ thuộc về hắn này, đúng vậy, cái tên này đã nghiễm nhiên coi Thánh Thành là địa bàn của mình rồi.



Có đánh chết hắn cũng không tin Thánh Hoàng có thể đánh thắng được Cửu Linh Nguyên Thánh!



Còn có Dịch lão đầu và Hằng Nga nữa, trừ phi Thánh Hoàng nhờ vả người bên ngoài.



Đợi đã…



Tần Quân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Thánh Hoàng sẽ không thực sự đi nhờ vả người bên ngoài đấy chứ?



Xưa kia Thánh Đình thượng cổ bị thần tiên tiêu diệt, sau này Dịch lão đầu cũng bị thế lực thần bí trấn áp, nếu như không chịu thần phục đối phương thì sẽ bị tiêu diệt, Thánh Triều thành lập hơn vạn năm, sao có thể sóng yên biển lặng, ngoại trừ Bình Thiên Yêu Tôn ra thì chưa hề gặp phải uy hiếp lớn gì?



- Mẹ nó, sẽ không phải là Thánh Hoàng bị dọa sợ rồi cho nên lặng lẽ ăn theo thế lực thần bí nào đó, nên mới được thuận buồm xuôi gió đấy chứ?



Trong lòng Tần Quân run lên, nhưng nghĩ kỹ thì thực lực thật sự của Cửu Linh Nguyên Thánh cũng không chỉ là Thái Ất Kim Tiên cảnh đỉnh phong, hắn không cần phải tự dọa bản thân mình làm gì.



Lại nói Sa Ngộ Tịnh vẫn còn ở trong phó bản Thần Ma mà, lỡ đâu gã gọi được Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới ra thì sao?



Càng tới lúc quan trọng thì càng không thể sợ hãi được!



Chỉ có đủ tài năng mới có thể làm nên kỳ tích!



Tần Quân tự an ủi bản thân mình như vậy, nên lại tiếp tục cười tươi roi rói.



Đúng lúc này, sau lưng lại truyền tới tiếng xé gió, Tần Quân quay đầu nhìn lại, cư nhiên là tên Hứa Thiên Hữu kia, gã cưỡi trên Xích Diễm Hổ mắt xanh, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, tuy rằng bộ dạng có vẻ chật vật một chút.



Gã nhìn vào mấy người Tần Quân, tức giận mắng to:



- Các ngươi mau báo tên đi!



Mấy người Tần Quân đưa mặt nhìn nhau, đầu óc của tên tiểu tử này có vấn đề à?



Nếu như là ở chỗ khác, đổi một người khác, tên tiểu tử này nhất định sẽ bị giết chết, bị kẻ thù đánh bay đi rồi mà còn dám vác mặt trở về kêu gào, Tần Quân cũng không hiểu trong đầu gã chứa cái gì nữa.



- Hừ!



Nhìn thấy Tần Quân nháy mắt với mình, Cửu Linh Nguyên Thánh lập tức hiểu ý, lúc này lại vung tay lần nữa, cuồng phong lại ập tới chỗ Hứa Thiên Hữu, trực tiếp đánh bay cả hắn và Xích Diễm Hổ mắt xanh, lại biến thành một ngôi sao sáng lóe lên rồi biến mất trên bầu trời.



Tần Quân lắc đầu cười, đối với loại ngu xuẩn này, hắn thậm chí không thể tức giận nổi.



Ước chừng đi bộ khoảng nửa canh giờ, mấy người Tần Quân mới tiến vào khu thành chủ, đường đi rất rộng lớn, hai bên ngoại trừ thương lâu ra thì cũng có không ít tu sĩ đang lớn tiếng chào mời, vô cùng náo nhiệt, trên bầu trời có không ít bạch hạc, điêu ưng đang chao liệng, nhưng chúng nó không cách nào bay ra khỏi cổng thành được, có trận pháp thần bí kia tồn tại, giống như ngăn cách toàn bộ Thánh Thành.





------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch