Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 536: Thái Tử Cầm (2)

Chương 536: Thái Tử Cầm (2)





- Mọi chuyện đều phải cẩn thận!



Thánh Hoàng gật đầu nói.



Trên đại điện, tất cả mọi người đều đưa mặt nhìn nhau, nếu như đổi lại là ngày thường thì Thánh Hoàng cũng sẽ không nói như vậy, chỉ cho phép thành công không được thất bại, chẳng lẽ kẻ gây sự ở Thánh Thành lần này có thân phận không đơn giản chút nào hay sao?



Tâm tư của mọi người máy động, Quan Thiên Đại Hội sắp tới, Tần Đế chuẩn bị tới, áp lực của bọn họ vốn đã đủ lớn rồi, bây giờ lại thêm việc này, quả thật là thời buổi ngày cảng rối ren.



Thánh Hậu một mực không mở miệng nói gì, ánh mắt lập lòe nhìn về phía Thái Tử Cầm, không biết đang nghĩ chuyện gì.







Cùng lúc đó, mấy người Tần Quân vẫn còn đang đi dạo khắp nơi trong Thánh Thành.



Từ lúc Tương Nghiễm Vương và năm mươi mốt tên địa quân kia bị giết đã qua hơn hai canh giờ, vẫn chưa có thêm địa quân nào chạy tới bắt bọn họ, theo khoảng cách bọn họ đi ngày càng xa thì đám người theo đuôi cũng ngày càng ít, bây giờ rốt cuộc cũng khôi phục yên tĩnh, có thể tiếp tục đi dạo phố, mà đám người xung quanh thì cũng không ai biết việc bọn họ đã làm lúc nãy.



Đương nhiên, chuyện Tương Nghiễm Vương và địa quân bị giết cũng đã huyên náo xôn xao lên, chỉ có điều là rất ít người tận mắt nhìn thấy hung thủ.



- Xem ra Thánh Hoàng bị sợ rồi, không dám phái thêm người tới nữa.



Dịch lão đầu cười ha hả nói, Tần Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Nếu như hắn là Thánh Hoàng thì sẽ chọn cách nén giận, chờ tới lúc Quan Thiên Đại Hội diễn ra, nhẫn nhịn mới có thể không làm loạn mưu lớn.



Bây giờ nếu như một mực phái người tới chặn giết bọn họ thì khác gì tặng thêm mạng người.



Lúc này, Tần Quân chợt nhìn thấy ở trước mặt chừng trăm mét có rất đông người tụ tập, bọn họ đều ngửa đầu, chỉ thấy trên mái hiên có hai đạo thân ảnh đang giằng co với nhau, một người trong số đó chính là thiếu niên áo trắng tên Kỳ Tà mà Tần Quân gặp được ở tửu lâu Vọng Bắc trước đây không lâu.



Trong tay Kỳ Tà cầm một thanh hắc đao, bạch y trắng như tuyết, đứng thẳng nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nam tử mặc áo xám ở đối diện.



Tên nam tử áo xám kia có dáng người bình thường, hốc mắt lõm sâu, hai mắt hung ác như chim ưng, hai tay cầm trường tiên, chỉ nghe gã lạnh giọng cười nói:



- Kỳ Tà, hôm nay ta muốn để cho ngươi nợ máu phải trả bằng máu!



Ở Thánh Triều không thể tư đấu, nhưng chỉ cần không lấy mạng người thì tối đa chỉ bị nhốt vài ngày mà thôi.



- Hừ! Chỉ bằng ngươi à!



Kỳ Tà khinh thường cười lớn, trực tiếp cầm đao chém tới chỗ tên nam tử áo xám kia, hai người cách nhau không tới mười mét, cơ hồ là chưa kịp nháy mắt cái nào thì đao phong của Kỳ Tà đã chém tới chỗ tên nam tử áo xám kia.



Trong lúc điện quang hỏa thạch, thân hình của nam tử áo xám lóe lên, sau đó biến thành ba đạo tàn ảnh, từ các hướng khác nhau quất trường tiên về phía Kỳ Tà.



- Đây là pháp thuật phân thân à?



Tần Quân tò mò lên tiếng hỏi, Pháp Ngoại Phân Thân của hắn có thể hóa thành ngàn đạo thân ảnh, cho nên hắn còn cho rằng đối phương cũng biết Pháp Ngoại Phân Thân.



- Chỉ là tàn ảnh mà thôi.



Cửu Linh Nguyên Thánh lắc đầu cười nói, pháp thuật kiểu này ở trong mắt gã không khác gì trò hề.



Tần Quân cẩn thận cảm thụ một phen, phát hiện hai đạo tàn ảnh trong đó không có linh lực ba động.



Sau khi trải qua Trận Đạo Bí Tự, khiến cho tâm linh của hắn nhạy cảm hơn hẳn người thường, chỉ cần chăm chú quan sát thì có thể phát hiện ra thật giả, loại cảm giác này quả thật rất thần kỳ, nhưng thật sự có tồn tại.



Ngay tại lúc Kỳ Tà và nam tử áo xám kia đang đánh nhau khí thế bừng bừng, từ Thánh Hoàng Phong có một đạo thân ảnh bay tới, gã đạp lên hư không bay tới, dưới chân lóe ra kim quang lấp lánh, đi tới hệt như thiên thần.



Đây chính là Thái Tử Cầm của Thánh Triều!



- Tần Đế sao, ta lại muốn xem xem ngươi có bí hiểm như trong lời đồn hay không.



Thái Tử Cầm lẩm bẩm, vẻ mặt lạnh lùng, giống như gã chỉ đi ra ngoai du ngoạn một chuyến mà thôi.



Tần Quân cũng không chú ý tới Thái Tử Cầm đang bay về phía bọn họ, hắn đang hào hứng bừng bừng xem Kỳ Tà đánh nhau với tên nam tử mặc áo xám kia.



Hai đạo tàn ảnh theo sát nhau, khiến cho tên nam tử áo xám thoáng chốc chiếm được thế thượng phong, Kỳ Tà không thể phân biệt ra được ai thật ai giả, tương đương với lấy một địch ba.



Rất nhanh gã liền phát hiện hai đạo thân ảnh trong số đó là giả, chỉ là hai đạo bóng dáng, nhưng vậy thì đã sao?



Tu vi của gã và tên nam tử mặc áo xám kia ngang nhau, lại không có được Trận Đạo Bí Tự như Tần Quân, căn bản không thể phân ra được thật giả.



Nhưng Kỳ Tà không hổ là người được gọi là Ma Kiệt, không chút hốt hoảng, rất nhanh liền phát hiện ra điểm khác nhau giữa bản thể và tàn ảnh, không hề phòng thủ nữa, cũng có thể tiến hành tấn công.



Hai bên ở trên không trung không ngừng bay lượn giao thủ, trường tiên của nam tử áo xám kia như rắn độc, hắc đao của Kỳ Tà thì lại vô cùng sắc bén, hai bên ngươi tới ta đi, người đứng bên dưới xem chiến đều cảm thấy hồi hộp nghẹt thở, lớn tiếng hò hét cổ vũ.



Tần Quân xem như hiểu rõ, Kỳ Tà chắc là sẽ thắng, tuy rằng tu vi ngang nhau, nhưng tốc độ và đao pháp của Kỳ Tà đều nhanh không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như Tần Quân mà không dùng tới Trận Đạo Bí Tự và thần thông đoán trước tương lai thì cũng không thể nào nhìn thấy rõ động tác của Kỳ Tà.



Tên nam tử áo xám kia thì ngày càng thê thảm.



Tàn ảnh mất đi hiệu lực, Kỳ Tà càng đánh lại càng hăng, trường tiên của gã liên tục bị đánh lùi, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém bay đầu.



Chỉ đứng xem một lát, Tần Quân liền cảm thấy nhàm chán, tuy rằng chiến lực của Kỳ Tà khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, nhưng hắn cũng không hề sợ, nếu như thật sự đánh nhau thì hắn vẫn rất có lòng tin, bất quá hắn luôn cảm thấy dường như Kỳ Tà vẫn chưa dốc hết sức.



- Không hổ là Thánh Triều, thiên tài ở nơi này quả thực rất lợi hại.



Cửu Linh Nguyên Thánh cười nói, gã từng thu vô số đệ tử và đồ tôn, liếc mắt một cái liền nhìn ra Kỳ Tà này có tư chất bất phàm, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, ngay cả gã cũng có lòng mến tài.



Tần Quân thì một mực suy xét:



- Sao ta cứ có cảm giác dường như đã gặp người này ở đâu đó rồi thì phải!



Hơn nữa hình như còn là lúc vừa mới xuyên việt nữa, hắn trầm tư suy nghĩ, nhưng lại không thể nào nghĩ ra được.





------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch