Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 649: Thành trì tiêu điều

Chương 649: Thành trì tiêu điều





Bọn họ tò mò nhất là Chung Quỳ là ai mà lợi hại dữ vậy.



***



Ra khỏi truyền tống môn, đám người Tần Quân cảm giác bốn phía ồn ào yên tĩnh lại.



Đập vào mắt Tần Quân là một con phố đầy truyền tống môn, nhưng so với Man Liễu thành thì ít tu sĩ đi trên đường Nam Côn thành hơn.



Một lão nhân ngồi cạnh truyền tống môn, mắt thẫn thờ nhìn mặt đất không biết suy nghĩ cái gì.



Tu sĩ đi ngang qua vẻ mặt vội vàng, không ai nói chuyện với nhau khiến không khí con phố rất kỳ lạ.



Liễu Nhược Lai cẩn thận hỏi:



- Nơi này chắc không phải là quỷ thành đi?



Tần Quân liếc nàng một cái, tức giận nói:



- Nếu nàng sợ thì có thể chọn quay về, thiếu nữ như nàng nếu bị bắt sẽ thành cấm luyến trong phòng các nam nhân.



Liễu Nhược Lai đỏ mặt nghe, tưởng tượng cảnh Tần Quân nói làm nàng thấy sợ, đặc biệt là không khí trong Nam Côn thành âm u nặng nề khiến nàng rất muốn quay về. Nhưng ngẫm lại trở về thì phụ thân sẽ càng trói buộc nàng, muốn rời đi sẽ khó khăn hơn.



Liễu Nhược Lai không muốn thành công cụ liên nhân, nàng không muốn cả đời sống dưới thân của người khác.



Tần Quân nói với thiếu nữ Miêu Nhân:



- Dẫn đường đi!



Thiếu nữ Miêu Nhân nghe lời chạy nhanh, Miêu Nhân vốn rất mau, huống chi nàng có tu vi Kim Đan cảnh nên rất nhanh nhẹn.



Tần Quân, Chung Quỳ mặc kệ Liễu Nhược Lai, lo đuổi theo thiếu nữ Miêu Nhân.



Liễu Nhược Lai cắn răng cất bước đuổi theo.



Đoàn người tốc độ rất nhanh lướt qua đường cái, may mà dòng người trong Nam Côn thành không đông, một đường thông suốt.



Khoảng một nén nhang sau bọn họ đến trước cổng thành.



Binh sĩ giữ thành ngăn lại, thanh âm uy nghiêm không cho phép từ chối:



- Đứng lại! Ra khỏi thành phải nộp mười khối linh thạch nhị giai!



Tần Quân vung tay áo, cuồng phong ập đến đánh bay đám binh sĩ giữ thành.



Đoàn người chạy nhanh ra ngoài. Liễu Nhược Lai theo sau cùng rất hưng phấn, Nam Côn thành mạnh hơn Man Liễu thành rất nhiều, dù là về thực lực hay danh tiếng. Không ngờ Tần Quân dám mạnh mẽ xông ra khỏi thành, Liễu Nhược Lai đang trong thời kỳ phản nghịch cảm thấy rất kích thích.



Liễu Nhược Lai la lên:



- Này! Chờ ta chút! Đừng chạy nhanh vậy!



Tần Quân không có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc, vờ như không nghe thấy. Trong lòng Tần Quân đang suy nghĩ xử lý nha đầu này thế nào, có nên thu phục làm nha hoàn bóp vai không.



Nếu Liễu Nhược Lai nghe được suy nghĩ trong lòng Tần Quân chắc tức hộc máu, muốn cho cô nãi nãi bóp vai ngươi?



Nam Côn thành ở giữa Vô Tận Địa Vực, ra khỏi thành bọn họ liền vào núi hoang dã.



Nơi này cây cối rất cao lớn, Tần Quân cảm giác như mình thu nhỏ lại. Vì tranh thủ thời gian Tần Quân ngưng tụ mây mù, giơ hai tay lên pháp lực đánh ra kéo thiếu nữ Miêu Nhân và Liễu Nhược Lai lên.



Liễu Nhược Lai reo lên, ánh mắt tràn đầy tôn sùng nhìn Tần Quân:



- Oa! Đây là pháp thuật gì vậy?



Tần Quân không giải thích nhiều, hắn nói với thiếu nữ Miêu Nhân:



- Nàng hãy chỉ đường.



Thiếu nữ Miêu Nhân gật đầu, theo hướng ngón tay nàng chỉ Tần Quân khống chế mây mù bay nhanh đi trong rừng cây. May mà khoảng cách cây cối khá rộng, dọc đường không đụng trúng nhánh cây.



Tần Quân trầm giọng hỏi:



- Từ lúc nàng rời khỏi Vọng Tuyết đã qua bao lâu?



Gió to thổi bay rối mái tóc đen, khuôn mặt của Tần Quân lạnh băng. Trong lòng Tần Quân chửi thầm Vọng Diễm trăm ngàn lần, rảnh quá đưa Vọng Tuyết đến nơi xa như vậy làm gì?



Thiếu nữ Miêu Nhân rụt rè trả lời:



- Đã bốn ngày.



Trong Miêu Nhân tộc ai chẳng biết thiếu tộc trưởng sẽ gả cho Tần Thánh Đế, khi Vọng Tuyết trở thành thánh phi thì Miêu Nhân tộc gà chó lên trời theo, ai ngờ xảy ra chuyện này.



Bốn ngày!



Tần Quân sầm mặt xuống, nếu Vọng Tuyết bị thương nặng thì có thể chịu đựng qua bốn ngày không?



Liễu Nhược Lai đã nghe ra thiếu tộc trưởng thiếu nữ Miêu Nhân muốn cứu có quan hệ không đơn thuần với Tần Quân.



Liễu Nhược Lai khinh thường thầm nghĩ:



- Hừ! Nam nhân đều như thế.



Liễu Nhược Lai không có nhiều cảm xúc, bây giờ nàng chỉ muốn phiêu bạt tăng kiến thức. Nàng nhìn ra được Tần Quân và Chung Quỳ có lai lịch không đơn giản, đi theo bọn họ sẽ rất thú vị.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Rừng cây đằng trước bỗng rung bần bật, cát bụi từ khoảng trống cây cối ập đến như có vật khổng lồ đang lao tới chỗ bọn họ.



Tần Quân nheo mắt lại, hắn cảm nhận hơi thở hung lệ kinh khủng, ít nhất là yêu thú ngũ giai.



Yêu thú ngũ giai đã có thể biến hóa, tương đương với tu sĩ Hóa Hư cảnh.



Mới đi ra đã đụng phải yêu thú ngũ giai? Hèn gì người trong Nam Côn thành ít vậy, thì ra vì nơi này quá nguy hiểm.



Một tiếng gầm vang lên:



- Đứng lại! Không cho đi tới nữa!



Thiếu nữ Miêu Nhân, Liễu Nhược Lai bị chấn phải bịt lỗ tai.



Rắc rầm!



Một cây to cao ba mươi thước bị một bàn tay đen lông xù chụp gãy, một con gấu lớn xuất hiện trước mặt đám người Tần Quân.



Con gấu đứng bằng hai chân, lông đen thui, cao mười thước. Nó đứng trên sườn dốc như tháp sắt ngăn nhóm Tần Quân, phát ra hơi thở thô bạo làm hoa cỏ xung quanh không ngừng lung lay.



Nhìn gấu yêu này Liễu Nhược Lai, thiếu nữ Miêu Nhân rụt cổ lại.



Yêu thú ngũ giai là ác mộng cho bọn họ.



Nhưng ở trong mắt Tần Quân là tiểu quái.



Tần Quân giơ tay phải lên:



- Hừ! Dám ngăn cản trẫm, muốn chết!



Long khí bay ra khỏi người biến ra rồng vàng bốn móng, thế không thể đỡ đánh về phía gấu yêu.



Rồng vàng bốn móng uy vũ, Liễu Nhược Lai và thiếu nữ Miêu Nhân mắt sáng lấp lánh nhìn. Gấu yêu vội há mồm phun ra yêu lực khủng bố như pháo ánh sáng đen bắn phá rồng vàng bốn móng.



Bùm!



Rồng vàng bốn móng và pháo ánh sáng yêu lực va chạm, ánh sáng chói lòa, gió to nhổ tận gốc cây cối xung quanh.



Khóe môi Tần Quân cong lên, rồng vàng bốn móng gầm rống cứng rắn đánh bay pháo ánh sáng yêu lực. Sau đó rồng vàng bốn móng hung hãn táp một cái xuyên thủng ngực gấu yêu, máu phun ra.



Con ngươi gấu yêu co rút, trong mắt tràn đầy không tin được. Nó không thể tin mình thua dễ như vậy.



Liễu Nhược Lai trợn mắt há hốc mồm nhìn, còn chưa lấy lại tinh thần.



Gấu yêu đáng sợ vậy mà bị diệt gọn?



Liễu Nhược Lai chưa từng nghĩ đến chiến đấu có thể nhẹ nhàng như vậy. Yêu thú này ít nhất từ tứ giai trở lên, chỉ tưởng tượng đã làm lòng nàng lạnh lẽo, có chút hưng phấn.



Quả nhiên theo đúng người!



Diệt gấu yêu xong Tần Quân điều khiển mây bay lướt qua đầu nó.



Liễu Nhược Lai bản năng cúi đầu xem, thấy gấu yêu còn giãy dụa chưa chết.



Liễu Nhược Lai nhắc nhở:



- Này, nó chưa chết!



Tần Quân bình tĩnh nói:



- Thả nó một con đường sống đi, yêu thú tu luyện đến ngũ giai cần thời gian rất dài.



Khác với nhân tộc linh tính, yêu thú tu luyện toàn bằng vào tích lũy thời gian, nên cùng đẳng cấp yêu thú càng mạnh.





------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch