Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 30: Chém Hoàng thái tôn (2)

Chương 30: Chém Hoàng thái tôn (2)



- Tuân lệnh! – Các nha dịch thưa lại.

Rồi đem giẻ nhét vào miệng toàn bộ đám Tống Chính Tây.

- Ư ư ư ư ư! – Bọn chúng nói không thành tiếng, chỉ có thể ư ử gào lên.

Ngay sau đó, lần lượt từng tên bị úp bao đen lên đầu.

Ư ư ư ư ư! Đám phạm nhân bị phủ đầu sợ đến mức không nói được thành câu, chỉ có thể ú ớ rên rỉ.

- Giải bọn chúng lên hình đài! – Quan chủ phán quát lớn.

- Tuân lệnh!

Một đám nha dịch áp giải các phạm nhân đi vòng quanh đến mặt bắc hình đài. Đội ngũ này rất dài, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, khi có một số phạm nhân bị che khuất phía sau hình đài thì luôn có những phạm nhân khác ở phía trước hiện ra trước mắt mọi người.

Ba mươi phạm nhân vòng qua hình đài, chầm chậm leo lên bậc thang.

Phịch!

Nha dịch đá vào khoeo chân, ba mươi phạm nhân tức thì cùng quỳ xuống.

Lâm Xung nhìn chằm chằm vào thân hình Tống Chính Tây, hai mắt đỏ bừng, nắm tay siết chặt.

Quan chủ phán nhìn thời gian.

- Giờ Ngọ ba khắc đã đến, chém! – Quan chủ phán ném một tấm lệnh bài.

Phì!

Các đao phủ ngậm một ngụm rượu trắng phun lên lưỡi đao.



Rồi đồng thanh gầm lớn, vung đao chém xuống, ba mươi cái đầu lập tức bay tung ra.

Phụt!

Máu tươi vọt ra từ cần cổ, bắn tóe lên ba thước, phút chốc cả hình đài nhuộm đỏ màu máu.

Dân chúng xôn xao cả lên.

Thế là xong rồi? Nhưng đây là Hoàng thái tôn đương triều cơ mà, là Hoàng thái tôn đấy!

- Tiểu Điệp, ta đã báo được đại thù cho nàng rồi, ta có lỗi với nàng! – Lâm Xung bỗng ngã quỵ, khóc không thành tiếng.

- Đại nhân! – Các tướng sĩ vội vực Lâm Xung dậy.

Cao Tiên Chi nhìn các tướng sĩ nói:
- Các ngươi cũng nhìn rõ rồi và cũng hiểu rõ rồi, ngoại trừ gia đình Lâm Xung bị Tống Chính Tây giết hại, thân thuộc các ngươi biến mất đều là vu oan, là mưu kế của Cổ Hải! Gần đây đã lục soát phủ Thái tử, không hề có dấu tích của người thân các ngươi, giờ thì các ngươi đã tin rồi chứ?

Các tướng sĩ đỏ mắt gật đầu.

- Chúng tôi tin tưởng Đại soái!

- Đại soái, là do Cổ Hải làm, chỉ trừ chuyện nhà Lâm Đại nhân!

- Đại soái, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức chiến đấu ở tiền tuyến, nhất định phải giết được nhiều quân địch!

………………..

……………

…….

Các tướng sĩ lập tức đồng ý.

- Được, chiều nay nghỉ ngơi một chút, chạng vạng tối chúng ta lập tức xuất phát trở về doanh trại, thông báo rõ ràng cho các huynh đệ, tất cả đều là âm mưu của Cổ Hải! Chúng ta cần đồng tâm nhất trí, đánh đổ ải Hổ Lao, báo ơn tri ngộ của Hoàng thượng! – Cao Tiên Chi khẳng định.

- Vâng! – Mọi người trả lời.

- Đa tạ Đại soái, đa tạ Đại soái! – Lâm Xung không ngừng dập đầu tạ ơn Cao Tiên Chi.

- Lâm Xung ngươi về nghỉ ngơi một chút rồi cùng ta về doanh! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.

- Vâng, tạ ơn Đại soái đã báo thù, mạng này của Lâm Xung là của Đại soái, dù có chết trên chiến trường cũng cam lòng! – Lâm Xung đỏ mắt cảm kích.

Cao Tiên Chi nhẹ gật đầu.

Lần này vì Lâm Xung mà chém Hoàng thái tôn, Lâm Xung nhất định phải hồi doanh để ủng hộ quân sĩ, cũng để chứng minh cho toàn quân thấy quân pháp như sơn, bất kể là ai cũng không được phép làm tổn thương đến thân nhân họ.

Cao Tiên Chi tin xử chém Hoàng thái tôn là cách thuyết phục tốt nhất, tất cả quân sĩ đều sẽ hiểu ngay cả Hoàng thái tôn cũng có thể chém được thì không còn ai dám ức hiếp gia đình họ nữa. Đến lúc đó, cho dù Cổ Hải có nói dối nhiều đến thế nào thì cũng không còn tác dụng gì nữa!

Giờ phút này Cao Tiên Chi vô cùng vui vẻ, vì Cao Tiên Chi tin rằng lần này trở về chắc chắn vạn quân đều đồng lòng, chém một Hoàng thái tôn có thể đoàn kết toàn quân, tất nhiên có thể phá sập ải Hổ Lao.

Điều cần làm bây giờ là phải nhanh, nhanh, nhanh!

…………

Chạng vạng tối, Cao Tiên Chi cùng một nhóm tướng sĩ khởi hành đi về ải Hổ Lao.

Trong bóng đêm, hình đài giữa chợ cực kỳ quạnh quẽ, ban ngày đây là nơi náo nhiệt nhất nhưng ban đêm đây cũng là nơi hiu quạnh vắng vẻ nhất.

Dù sao đây cũng là nơi xử chém rất nhiều người, không việc gì ai lại đang đêm chạy đến đây?

Nhưng lúc này lại có người đến thật.

Quan chủ phán ban ngày đang đứng cạnh một người mặc áo đen, chính là người đang khiến Cao Tiên Chi đau đầu nhức óc – Cổ Hải. Bên cạnh hai người còn có một cỗ xe ngựa.

- Vị này là… - Quan chủ phán xun xoe nói.

- Ta là người của Thái tử, biết nhiều quá không có ích gì cho ngươi đâu! – Cổ Hải lạnh nhạt nói.

- Đúng đúng! Ta không hỏi, ta không hỏi, ngươi đưa cho ta phong thư kia là ta đã tin rồi, dù sao Hoàng thái tôn cũng là con cưng của Thái tử và Hoàng thượng, làm sao có thể nói chém là chém được? – Quan chủ phán lập tức cười nói.

- Chuyện hôm nay dặn đám thuộc hạ của ngươi giữ mồm giữ miệng, kẻ nào tiết lộ ra ngoài xử tội phản quốc! – Cổ Hải trầm giọng nói.

Quan chủ phán giật mình, gật đầu lia lịa:
- Ta biết, ta biết, đều là tâm phúc của ta cả, ngươi hãy yên tâm!

Lúc này Cổ Hải mới khe khẽ gõ vào hình đài.

Mặt bắc hình đài bỗng mở ra một cánh cửa nhỏ.

Ư ư ư ưm! Từ trong cánh cửa vọng ra tiếng ư ử.

Một người dẫn một phạm nhân lúc ban ngày đi từ phía trong ra.

- Đại nhân, theo lời ngài dặn, khi Hoàng thái tôn đến gần chúng thần đã dùng một tử tù để thay thế, kẻ bị chết chém trên kia chỉ là một tử tù thôi, Hoàng thái tôn không việc gì! – Người kia cười nói.

Cổ Hải cúi đầu nhìn thấy đũng quần Tống Chính Tây đang nhỏ giọt nước tiểu, rõ ràng gã đã sợ đến chết đi rồi.

Soạt!

Người nọ nhấc chiếc bao đen chụp đầu Tống Chính Tây ra.

- Ư ư ư! – Tống Chính Tây kinh hãi nhìn Cổ Hải.

Miếng giẻ nhét miệng vừa được lấy ra, Tống Chính Tây hoảng sợ nói:
- Ta chưa chết? Ta chưa chết? Rõ ràng là ta chưa chết?

Cổ Hải khẽ cười nói:
- Cao đại nhân làm sao dám giết người, người đường đường là Thái tử tương lai, đây chỉ là để che mắt kẻ khác thôi ạ, chờ đến khi nước Trần bị diệt rồi tự nhiên sẽ không việc gì nữa!

- Hả? Cao đại nhân cứu ta? Cao đại nhân nào? – Tống Chính Tây hoang mang lo sợ hỏi.

- Là Đại soái Cao Tiên Chi! – Cổ Hải mỉm cười đáp.




Trang 2# 7









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch