Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Thánh

Chương 12: Ma kiếm Thánh tâm (phần thượng) (2)

Chương 12: Ma kiếm Thánh tâm (phần thượng) (2)
Cái tốc độ quá quan trảm tướng đó cho thấy võ công của người đang đến quả thực kinh thế hãi tục.

Đã không xưng rõ thân phận cứ cậy mạnh xông vào, cách làm này đối với giang hồ mà nói không chỉ cực vô phép mà còn có ý tứ gây hấn!

Tôn Chú đột nhiên biến sắc khẽ vung tay lên. Mười hai kiếm khách đang đứng theo hình chữ nhất sau lưng y lập tức nối tiếp nhau phi thân xông ra nhanh như điện.

Hai kiếm khách xông ra đầu tiên vừa ra khỏi cửa liền bị một luồng kình phong đập thẳng vào mặt, lập tức bắn ngược vào trong, ngã ngồi xuống đất, trường kiếm trong tay bắn văng ra kêu choang choang.

Cửa đại sảnh bật mở làm mưa gió ùa vào. Hai người mặc đồ xanh ướt đẫm tung người như hai cánh chim đáp xuống giữa đại sảnh.

Quần hào bật kêu lên kinh hãi rồi cùng rút binh khí cấp tốc vây tròn lấy cả hai, chỉ chờ chưởng môn nhân Hoa Sơn ra lệnh một tiếng là xông lên vạn kiếm phanh thây.

Quả thực phải là kẻ cực kỳ lỗ mãng hoặc là có can đảm bằng trời mới dám xông vào nơi tàng long ngọa hổ này. Cho dù hắn có ba đầu sáu tay, công lực cao thâm cũng không thể có đường thoát thân. Bởi phàm là những người đã được mời tham dự đại hội võ lâm thì không ai không phải là cao thủ hạng nhất.

Quần hào đều giương mắt hổ nhìn trừng trừng vào hai quái khách không dám có chút sơ suất. Gần như cùng lúc, họ đồng thanh hét lên một tiếng kinh ngạc bởi dung mạo của cả hai người có thể nói là cực kỳ xấu xí.

Người lớn tuổi dáng vẻ gầy gò, ngoại trừ đôi mắt như chim ưng là nguyên vẹn, còn lại trên mặt là một đám da thịt hỗn loạn. Mái tóc lão rối tung, tựa hồ đã trải qua rất nhiều chuyện mưa gió tang thương, toàn thân vết máu loang lổ. Lão thủ trường kiếm đứng ngạo nghễ, khí phách hiện rõ mồn một, không hề chú ý đến quần hào đang vây kín xung quanh mà chỉ trìu mến nhìn thiếu niên đứng đối diện.

Thiếu niên này lưng hùm vai gấu, hơi thở có lực nhưng khuôn mặt lại còn thảm thương hơn. Mặt mũi méo mó, không ít vùng bắt đầu thối rữa, khá nhiều cao thủ đã nhận ra đó là dấu tích của nội thương.

Quần hào thấy hai người tới đây không che mặt, cũng không mặc đồ dạ hành thì bất giác đều thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, có người cả kinh kêu lên:

- Là Trung Nguyên kiếm ma Lưu Hiếu Mại và thanh Huyết đao của Thần Châu đao tôn ’!



Tiếng kêu sợ hãi phát ra từ một lão già tóc bạc. Mặc dù lão ta không nhận ra kẻ tới là ai nhưng biết rõ cây Thanh minh kiếm và Huyết đao!

Quần hào nhốn nháo, lập tức đều đề cao cảnh giác. Thì ra là hắc đạo kiêu hùng Lưu Hiếu Mại. Không trách là võ công lợi hại như vậy.

Bất kỳ những ai có tuổi một chút đều biết nhân vật Lưu Hiếu Mại oai phong một cõi năm nào. Y có võ công bá đạo, đã xuất thủ là có kẻ vong mạng, luôn luôn làm theo ý mình, không màng đến lề thói thông thường, là một kẻ kiêu hùng làm cho giang hồ khi nói đến phải biến sắc!

Khoảng chừng hai mươi năm trước, y đã mai danh ẩn tích. Lúc đó có rất nhiều đồn đại về chuyện này. Kẻ thì nói là do các nhân vật trong chính đạo hợp lực truy sát, người thì cho là do sát nghiệp cả đời quá nặng nhưng đã giác ngộ mà xuất gia!

Trong đó có một lời đồn đại ghê gớm nhất là nói y đã tỷ đấu với Thần Châu đao tôn Khương Đao Phong đến đồng quy vu tận. Lời đồn này cuối cùng lại là đáng tin nhất vì cùng lúc đó thì toàn bộ người của Khương gia bảo cũng đồng thời biến mất một cách bí ẩn. Thần Châu đao tôn Khương đại hiệp từ đó cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Không nghĩ rằng hai mươi năm sau y lại đội nhiên xuất hiện trên đỉnh núi cao nhất của Hoa Sơn. Tuy rằng khuôn mặt của y đã bị hủy hoàn toàn nhưng từ vóc người và ánh mắt thì đúng là Lưu Hiếu Mại trong quá khứ .

Không sai! Lão nhân này chính là hắc đạo kiêu hùng Trung Nguyên kiếm ma Lưu Hiếu Mại!

Một kẻ hắc đạo kiêu hùng tự dưng dám mạo hiểm xuất hiện tại đại hội võ lâm quy tập các cao thủ của danh môn chính phái, quả thực là không thể tưởng tượng được.

Lưu Hiếu Mại mang theo Khương Cổ Trang mai danh ẩn tích, nhẫn nhục chịu đựng trải qua ngàn vạn nguy hiểm mới có được ngày hôm nay. Vì thế mọi hỉ, nộ, ái, ố của thế gian đã không hề ảnh hưởng tới tâm trí của ông.

Lưu Hiếu Mại thản nhiên nói:

- Trang nhi, còn không tham kiến các vị tiền bối!

Khương Cổ Trang khẽ cúi người chắp tay:

- Vãn bối Khương Cổ Trang tham kiến các vị tiền bối!

Chưởng môn phái Hoa Sơn Tôn Chú hừ lạnh một tiếng. Hắn chủ trì Đại hội võ lâm lại để phát sinh sự việc này, quả thực là mất mặt nên lớn tiếng nạt:

- Không cần, Lưu Hiếu Mại, ngươi đúng là càng sống càng ngông cuồng đó!

Lưu Hiếu Mại nghe lời nhục mạ đó vẫn điềm đạm trả lời:

- Thứ lỗi cho ta mạo muội. Lưu Hiếu Mại là một kẻ thô lỗ, vì không có thiệp mời nên chỉ có thể xông bừa vào mà thôi. Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nhờ các vị đang ngồi ở đây!

Tất cả quần hào đều ồ lên một tiếng, chẳng biết tên đại ma đầu Lưu Hiếu Mại này định giở trò quỷ gì.

Từ xưa đến nay hai giới hắc đạo và bạch đạo vốn như nước với lửa. Lưu Hiếu Mại có việc muốn nhờ họ, đó chẳng phải là chuyện chuột già đi tìm mèo sao – chỉ khiến bản thân mình đi tìm chỗ chết mà thôi.

Tác giả: Long Nhân











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch