Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Y Thống Giang Sơn

Chương 147: Đều do mê dược gây họa (thượng)

Chương 147: Đều do mê dược gây họa (thượng)


Mộ Dung Phi Yên vốn định đuổi theo, nhưng cảm giác không nhấc mình lên được, hai chân bủn rủn, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất, cuống quýt dùng trường kiếm trụ trên mặt đất mới đứng vững.

Nàng lo kẻ hái hoa tặc đi rồi lại quay lại, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy kẻ hái hoa tặc kia bay lên tường vây, trong giây lát đã biến mất không còn tăm hơi.
Hồ Tiểu Thiên đi cứu Nhạc Dao lúc này đã mở bao tải ra, từ từ lộ ra đôi chân thon thả, mắt cá chân mượt mà trong suốt, ngón chân giống như cánh hoa, Hồ Tiểu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy một đôi chân đẹp tinh xảo như vậy, có một loại kích động muốn nhào tới gặm cắn.

Không phải hắn có khẩu vị nặng, mà là đôi chân này thật sự rất đẹp.

Hắn chỉ lo thưởng thức đôi chân đẹp này, lại không để ý đến thân thể mềm mại của Mộ Dung Phi Yên ở một bên lảo đảo rốt cục không thể đứng vững, ngã xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên cởi bao tải ra, từ bên trong lộ ra một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, không phải Nhạc Dao thì là ai.

Nhạc Dao vẫn không nhúc nhích nằm ở trước mặt hắn, lúc này mưa mau hơn, rất nhanh sẽ làm ướt quần áo của nàng, Hồ Tiểu Thiên ôm lấy Nhạc Dao, chuẩn bị đưa nàng vào trong phòng, lúc này mới nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên cũng đã ngã xuống vũng lầy lội.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, hắn vốn định gọi người đến giúp, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị hắn bác bỏ, lúc này mưa to gió lớn, nhiều người trong Vạn phủ cũng đã ngủ, dù có gọi nhiều người tới cũng vô ích, huống chi, hắn nên giải thích sự việc trước mắt như thế nào với Vạn gia? Việc cấp bách vẫn là an trí hai tiểu mỹ nhân này thích đáng rồi nói sau.
Hồ Tiểu Thiên trước tiên ôm Nhạc Dao về phòng của nàng, sau đó lại đi ra ôm lấy Mộ Dung Phi Yên, đem hai vị tiểu mỹ nhân đặt song song ở trên giường của Nhạc Dao, nương theo ánh đèn, nhìn hai vị tiểu mỹ nhân quần áo ướt đẫm, đường cong lả lướt ẩn hiện trên thân thể mềm mại.

Quả nhiên là xinh đẹp vô cùng, Hồ Tiểu Thiên không khỏi dâng lên chút máu nóng, nếu có thể trái ôm phải ấp, hưởng thụ hết tất cả thì khác gì là thần tiên? Hắn đi đến trước mặt hai nàng, nhìn hai người đẹp đều nhắm mắt, ngủ say.
Hồ Tiểu Thiên tìm khăn mặt giặt ướt ở trong chậu, đang chuẩn bị lau mặt cho Nhạc Dao, lại nhớ đến chuyện ban ngày nàng giả bộ bất tỉnh lừa mình.

Không khỏi lắc đầu nói:
- Hiện tại cô không giả bộ đấy chứ? Phụ nữ càng xinh đẹp càng giỏi nói dối, ta đối tốt với cô như vậy, sao cô nhẫn tâm lừa gạt ta?
Hồ Tiểu Thiên nhìn đôi môi anh đào kiều diễm ướt át của Nhạc Dao, trong lòng bất giác sinh ra tà niệm, cúi đầu đặt một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trên đôi môi đỏ của Nhạc Dao, cảm thán nói:
- Hương vị thật tuyệt!
Hắn vốn không phải là quân tử, hiện tại cũng không phải giả vờ là Liễu Hạ Huệ.
Lại đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên nói:
- Phụ nữ không cần hung dữ như vậy, nhất là đối với ta, lại dám điểm huyệt của ta? Không giáo huấn cô một chút, cô không biết được sự lợi hại của ta.
Hồ Tiểu Thiên chuẩn bị hôn ở trên môi Mộ Dung Phi Yên một chút, nhưng thời điểm sắp chạm đến đôi môi anh đào, chợt nhớ tới nàng là nữ thần bộ nổi danh kinh thành, dù chỉ để lại một chút dấu vết, nàng cũng sẽ cẩn thận tra ra được chân tướng, nếu chẳng may để nàng tra ra được mình thừa dịp nàng hôn mê chiếm tiện nghi, trời ạ, với tính tình cương liệt của nàng làm sao có thể buông tha cho mình? Nghĩ đến đây Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút do dự, mím môi.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến, ông đây sợ cái đầu, không phải cô cũng chỉ là nữ nhân sao? Giáo huấn! Nhất định phải cho cô một bài học mới được.
Hồ Tiểu Thiên quyết định, thời điểm chuẩn bị trừng phạt đôi môi của Mộ Dung Phi Yên, lại nghe thấy Mộ Dung Phi Yên phát ra tiếng kêu mềm mại:
- Ưm ưm.
Ban đầu Hồ Tiểu Thiên còn tưởng là mình nghe nhầm, loại thanh âm kiều mỵ này bất kể như thế nào cũng không có khả năng phát ra từ Mộ Dung Phi Yên, thật sự là gợi cảm quyến rũ nha.
Một tiếng kêu của Mộ Dung Phi Yên làm Hồ Tiểu Thiên cả kinh đứng lên, liên tiếp lùi về phía sau hai bước, hắn nghĩ nếu Mộ Dung Phi Yên đã tỉnh, nhìn thấy mình dán vào nàng với khoảng cách gần như vậy, tám chín phần mười sẽ sử dụng hành động phòng vệ.
Sau khi Mộ Dung Phi Yên kêu lên một tiếng cũng không lập tức tỉnh lại, trở mình trên giường, đè ở một bên người của Nhạc Dao.
Nhạc Dao dường như cũng khôi phục một chút ý thức, thân thế mềm mại chuyển động một cái, dán chặt lấy Mộ Dung Phi Yên, hai đùi tuyết trắng theo chuyển động của nàng, tựa như dây thường xuân quấn ở trên người Mộ Dung Phi Yên.
Trường hợp trước mắt tuy rằng ướt át, nhưng thật là có chút bất nhã, Hồ Tiểu Thiên thật sự là không nhìn được nữa, đi qua, thật cẩn thận nâng cánh tay và đùi bọn họ lên, tách hai người ra.
Hắn vừa vội vàng tách các nàng ra, Mộ Dung Phi Yên lại ôm cánh tay hắn, lẩm bẩm nói:
- Nóng...ta nóng quá.
Hồ Tiểu Thiên giả vờ giả vịt gọi Phi Yên, chậm rãi đem rút cánh tay của mình ra khỏi ngực nàng, chính xác, cánh tay hắn đang dán trên lồng ngực mềm mại mà co dãn kia, cảm giác rất tuyệt, thật đúng là làm cho người ta lưu luyến.

Cô nóng, bản đại gia càng nóng, ta bây giờ đang bị dục hỏa thiêu thân nha!
Phía sau một thân thể mềm mại ấm nóng cũng dán chặt lấy hắn, cũng là Nhạc Dao mơ màng ngồi dây, từ phía sau ôm lấy hắn.

Cánh tay Hồ Tiểu Thiên run lên, khăn lông ướt rơi xuống giường, giờ hắn đã hiểu được, nhất định là “mê dược” của tên hái hoa tặc kia phát tác, hắn vừa mới nhìn thấy tên hái hoa tặc rải khói mê vào phòng Nhạc Dao, nhưng rốt cục tại sao Mộ Dung Phi Yên cũng trúng độc thì hắn không biết.
Hồ Tiểu Thiên đặt hai người kia xuống, vất vả lắm mới nhặt được chiếc khăn lông ướt lên, áp lên trên mặt Mộ Dung Phi Yên, hắn muốn thông qua phương thức này khiến Mộ Dung Phi Yên tỉnh táo một chút.
Chiêu thức ấy dường như có hiệu quả, Mộ Dung Phi Yên bị lạnh mặt, không ngờ hai mắt mở ra, kinh ngạc nhìn Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng sức đẩy hai tay của Nhạc Dao ra, không phải là hắn không muốn hưởng thụ người ngọc này, mà là thời cơ không thích hợp.

Hai người này căn bản bị trúng mê dược, hiện tại các nàng căn bản không rõ mình đang làm cái gì.
Nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên mở mắt, Hồ Tiểu Thiên ngạc nhiên vui mừng nói:
- Cô đã tỉnh rồi?
Đã thấy đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên nheo lại, thái độ hết sức quyến rũ xinh đẹp, Hồ Tiểu Thiên tự hỏi mình quen nàng lâu như vậy, còn chưa từng thấy nàng biểu hiện lẳng lơ như thế! Đổi thành trước đây Hồ Tiểu Thiên nhất định cho là mình nhặt được báu vật rồi, nhưng hôm nay không giống, dù hắn là đồ háo sắc nhưng đột nhiên bị kẹt giữa hai liệt nữ trinh tiết bị mê dược kích thích, sự tương phản to lớn này làm cho Hồ Tiểu Thiên có chút tiêu hóa không nổi, hắn khẩn trương cầm lấy khăn lông ướt ý đồ đặt lại trên mặt Mộ Dung Phi Yên, nhưng Mộ Dung Phi Yên lại bắt được tay của hắn, dùng sức một chút, khiến xương cốt của Hồ Tiểu Thiên như muốn nứt ra, đau đớn kêu lên một tiếng trầm đục, thấp giọng nói:
- Phi Yên, là ta!
Mộ Dung Phi Yên bỗng nhiên vươn tay lên, bắt lấy áo lót cổ tròn của Hồ Tiểu Thiên dùng sức xé ra, cổ áo Hồ Tiểu Thiên bị giật xuống, lộ ra vai phải nhẵn bóng, hắn lập tức luống cuống, đời trước và cả đời này hắn lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy, không sai, sao mà hắn lại có cảm giác như dê giữa bầy sói cơ chứ, hắn không biết lấy đâu ra sức lực, giãy thoát khỏi sự giáp kích giữa hai đùi ngọc của Mộ Dung Phi Yên, cự tuyệt hấp dẫn kia cũng phải tốn dũng khí.
Hồ Tiểu Thiên vất vả lắm mới thoát khỏi giường, xông nhanh về phía trước, mục tiêu là chậu nước, hắn chuẩn bị đem chậu nước lạnh đầy hắt vào mặt, làm cho hai vị mỹ nữ tỉnh táo lại.

Nhưng trên đời không có việc gì hoàn toàn như ý, huống chi hắn phải đối mặt với hai vị mỹ nữ trong đó có một người võ công cao cường là Mộ Dung Phi Yên.
Ý nghĩ của Mộ Dung Phi Yên tuy rằng mơ hồ, nhưng thân thủ không hề chậm trễ, từ phía sau túm lấy cổ áo của Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên dùng sức giãy dụa dướn về phía trước, chỉ nghe xoẹt một tiếng! Cổ áo tròn bị Mộ Dung Phi Yên trực tiếp xé rách thành hai nửa, Hồ Tiểu Thiên khỏa thân nửa người, tuy nhiên hắn vẫn giãy ra, lại đi ra một bước, cảm giác bên hông xiết chặt, quần cộc đã bị người ta níu lại rồi, Hồ Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn, lần này không phải Mộ Dung Phi Yên, tiểu quả phụ Nhạc Dao mặt hoa da phấn, mắt đẹp hàm xuân, một đôi tay trắng đang níu quần cộc của mình.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên thật sự là bị Thiên Lôi oanh đỉnh, trời ạ, có lầm hay không, từ bảo thủ đến lẳng lơ hóa ra chỉ là khảng cách giữa “mê dược”.

Nhạc Dao đã kéo quần cộc của hắn xuống đến đầu gối, có thể là dùng sức quá mạnh, thân thể mềm mại mất cân bằng té trên mặt đất.
Hồ Tiểu Thiên vừa mới bước ra một bước, lại bị quần cộc ngăn trở, hai tay bởi vì cố sống cố chết giữ lấy quần lót của mình mà thẳng tắp ngã xuống đất, cái trán đập xuống mặt đất cứng ngắc, hắn đau đớn nhe răng nhếch miệng.
Mộ Dung Phi Yên nhào lên bắt được búi tóc của hắn, dùng sức quá mạnh, khiến Hồ Tiểu Thiên cảm giác da đầu hắn sắp bị nàng xé ra rồi, cầu khẩn nói:
- Phi Yên, là ta...
Hắn cũng chỉ thiếu nước kêu cứu mạng thôi, lúc này trong tiếng mưa gió ở bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm gõ mõ, hẳn là hộ viện trực đêm ở bên ngoài đi qua, Hồ Tiểu Thiên lại nghĩ, tình huống hiện tại bất kể như thế nào cũng không thể kêu cứu, nếu người ngoài nhìn thấy, mình căn bản cũng không thể nói rõ ràng, làm không tốt có thể bị thân bại danh liệt.
Đôi mắt đẹp ngập nước của Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Người ta...

nóng quá...
Hồ Tiểu Thiên thảm hại nói:
- Vậy ra bên ngoài đi, mưa rất mát mẻ...
Hồ Tiểu Thiên cảm giác Nhạc Dao đang bò dọc theo bắp đùi mình lên, hắn bị hai vị mỹ nữ ý thức hỗn loạn lột sạch chỉ còn lại có một cái quần lót, lúc này hắn chỉ còn một ý niệm trong đầu, nhất định phải chịu đựng đến cùng, trinh tiết cả đời không thể cứ u mê như vậy bị lấy đi như vậy.
Đêm nay Nhạc Dao dường như thích quần lót của hắn, bám riết không tha tiếp tục giằng xé, Hồ Tiểu Thiên cầm chặt lôi kéo lại, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên ghé xuống càng thấp, môi anh đào cách bờ môi của mình ngày càng gần, muốn nói vừa rồi trong đầu Hồ Tiểu Thiên đều là chuyện này, nhưng thời điểm nó thực sự diễn ra, hắn chợt phát hiện kỳ thực nó cũng không đẹp đẽ như vậy.
Nhạc Dao từ trước đến nay luôn dịu dàng động lòng người rốt cục đã mất kiên nhẫn, nàng bỗng nhiên cúi đầu, mang theo hơi thở mùi đàn hương hướng về giữa hai chân của Hồ Tiểu Thiên mà cắn tới.
Hồ Tiểu Thiên đau đớn kêu thảm một tiếng, tiếng kêu lớn làm cho Mộ Dung Phi Yên giật mình, nàng hơi ngửa đầu về phía sau, sau đó bắt lấy cánh tay của Hồ Tiểu Thiên, cắn một miếng trên ngực hắn.

Trong đầu Hồ Tiểu Thiên sinh ra một ý niệm đang sợ, hai nữ nhân này là người sói hay quỷ hút máu đây?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch